Trong phòng khách yên tĩnh, Kỳ Quan Tòng đang thất thần nhìn vào tấm ảnh của mẹ anh. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường nét mềm mại giữa hàng chân mày trong ảnh. Dưới lớp khung ảnh, anh cẩn thận mở ra một lớp ngăn ẩn, bên trong cất giữ một tấm poster cũ kỹ đã ố vàng.
Tấm poster đó, là báu vật mà anh đã trân trọng cất giữ suốt nhiều năm. Từ khi mẹ mất, cha anh đã cho dọn sạch tất cả mọi thứ có liên quan đến bà.
Quan Tòng lặng lẽ nhét lại tấm poster vào lớp đáy khung ảnh, vừa khép lại thì tiếng cửa mở vang lên. Cố Dao Dao không hề giữ hình tượng, đá văng giày khỏi chân, vừa vào nhà vừa kêu to:
“Chết mất! Em về rồi đây!”
Cô uể oải bước tới, hoàn toàn không để ý đến động tác giấu khung ảnh vội vã của anh. Với ánh mắt lờ đờ mơ màng, Cố Dao Dao như tìm được cứu tinh, lao thẳng vào lòng Quan Tòng. Anh giơ tay đỡ lấy, cả hai cùng ngã xuống ghế sofa.
“Haiz...”
Cô thở dài, cái đầu mềm mại cọ nhẹ vào lồng ngực anh như một con mèo nhỏ. Quan Tòng bất đắc dĩ ôm lấy cô, dịu giọng hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT