Hai chương đầu bị lỗi Raw nên mình dùng bản web trước khi xuất bản sách nên nội dung kiểu lấy từ truyện tranh xuống, đủ nội dung nhưng không chi tiết mọi người đọc tạm nhé
Ai nói đời người chỉ có một lần? Rõ ràng tôi vẫn còn sống, nhưng người trong gương kia, rốt cuộc là ai?
- Sư phụ, chúng ta canh ở đây làm gì vậy? Hồi nãy người bị trói kéo vào hình như là Trân…
- Im đi, hỏi nhiều làm gì!
- Ái da!
- Chuyện không nên thấy thì đừng nhìn, không nên nói thì đừng nói. Nương nương bảo chúng ta canh ở đây thì cứ làm theo lệnh.
- Ờ… biết rồi!
- Hu hu, ngươi định làm gì?
- Hê hê hê… Tiểu chủ, đừng trách nô tì. Nếu trách thì trách khuôn mặt của người quá được hoàng thượng yêu thích. Hoàng thượng càng thích người bao nhiêu, thì hoàng hậu nương nương càng hận người bấy nhiêu.
- Hê hê… Hoàng hậu nương nương thường khen tay nghề thêu thùa của nô tì, đặc biệt để nô tì “trổ tài” trên khuôn mặt xinh đẹp của người.
- Đợi đã, đây là dao thật… làm sao bây giờ?!
- Dừng lại… dừng lại, mau dừng lại!
Rầm (đụng vào nhau)
- Ái da! Cái eo già của ta, trẹo mất rồi!
- Cắt cắt… cắt! Quay cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? Diễn viên đóng thế kia, sao không làm đúng theo kịch bản? Cảnh này là nữ chính phải bị hủy dung! Hủy dung đó! Sao cô lại né?!
- Đạo diễn! Bà ấy vừa rồi cầm không phải là đạo cụ mà là dao thật!
- Oan quá, tôi luôn cầm dao đạo cụ mà!
- Bà nói dối!
- Rõ ràng vừa rồi là dao thật, suýt nữa thì rạch vào mặt tôi rồi!
- Tôi hỏi cô có chút tinh thần chuyên nghiệp không vậy? Cảnh vừa rồi lãng phí bao nhiêu chi phí, lương mấy ngày của cô còn không đủ đền. Dao chỉ mới sướt nhẹ một chút, làm gì mà làm quá lên thế! Mà với cái mặt cô…
- Có thêm một vết sẹo cũng chẳng khác gì mấy đâu!
- Hừ! Hôm nay khỏi nhận 200 tệ, mai cũng khỏi cần đến!
- Đạo diễn, xin lỗi! Phân cảnh vừa rồi tôi không có vấn đề gì, có thể cho tôi thêm một cơ hội được không?
- Cô là cái thá gì mà tôi phải cho cơ hội? Cho cô cơ hội là lãng phí thời gian và tiền bạc của tôi!
**- Soạt… rơi xuống đất… **
- A! Hách Na, cuối cùng cô cũng đến rồi!
- (Hách Na đến rồi!)
- Mọi người vất vả rồi, thật xin lỗi! Tôi đến trễ vì lịch trình quá dày đặc.
- Woa! Thật sự là Trang Hách Na! Tôi ở đoàn phim cả tháng nay mới thấy cô ngoài đời! Đẹp quá chừng!
- A! Mặt cô sao lại bị thương vậy? Tôi nhớ cô tên là Thẩm Nguyệt đúng không?
- Không… không sao, chỉ là tai nạn thôi.
- Sau này phải cẩn thận đấy! Mặt của con gái rất quan trọng mà. Giày mới hay cọ vào chân, nên tôi luôn để băng cá nhân trong túi xách. Hôm nay cuối cùng cũng có dịp dùng rồi~
- Thì ra Trang Hách Na lại là người dịu dàng như vậy… Đây là lần thứ hai tôi gặp cô, nhìn gần còn đẹp hơn nữa.
- Đạo diễn, lúc nãy tôi nghe nói ông định đuổi Thẩm Nguyệt à?
- Hừ! Là tại cô ta không biết trân trọng cơ hội, cứ phạm lỗi!
- Giữ cô ấy lại đi! Là tôi chọn cô ấy, nể mặt tôi giữ cô ấy ở lại nhé!
- Được rồi được rồi… Đại mỹ nhân, đại minh tinh. Bao nhiêu người muốn làm thế thân cho cô, cô lại nhất định chọn con nhỏ mặt sẹo này. Tôi còn tưởng mình đang làm từ thiện nữa chứ.
- Này, đừng lo, không sao đâu! Hạ Na, cảm ơn cô đã giúp tôi.
- Ngốc thật, cô làm thế thân cho tôi, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng chứ!
- OK, hôm nay đến đây thôi, tan ca! Tạm biệt!
- Đây là 2.000 tệ đã hứa, cầm lấy đi! Cảm ơn nhé, chỉ là việc nhỏ mà được từng này, tôi thấy cũng hơi ngại.
- Đại minh tinh ra tay đúng là hào phóng ghê~
- Nói nhiều quá! Lấy tiền rồi thì mau cút đi! Cô đi đòi tôi làm gì, không biết đi tìm trợ lý tôi à?
- Dạ, tôi đi ngay.
- Mấy ngôi sao này đúng là ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Không biết Thẩm Nguyệt đã đắc tội cô ta lúc nào…
[Tin sốt dẻo]: Góc nghiêng của diễn viên thế thân Trang Hách Na còn đẹp hơn cả bản chính!
- Viết cái quái gì thế này! Còn cái gì mà góc nghiêng lại đẹp hơn bản chính chứ!
—————
- Vắng vẻ quá… tan làm trễ thế này, trên đường chẳng có ai cả.
Tôi tên là Thẩm Nguyệt, hiện đang làm thế thân cảnh không hành động cho nữ minh tinh nổi tiếng Trang Hách Na.
Hôm nay suýt nữa mất việc! May mà có Hách Na nói giúp, từ diễn viên quần chúng được lên làm thế thân.
Thật ngưỡng mộ… chỉ mong một ngày nào đó có thể dùng chính gương mặt của mình xuất hiện trên màn ảnh, dù chỉ một giây cũng được!
Nghĩ gì vậy? Mặt mũi thế này rồi, còn cơ hội gì nữa đâu! Ước mơ cũng phải thực tế một chút thì mới thực hiện được.
A… (Thẩm Nguyệt đột nhiên thấy một cô gái nhảy từ tầng lầu xuống…)