Trợ lý của Trang Hách Na ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Dao Dao đang nhìn Hách Na với ánh mắt say mê như fan girl chính hiệu. Ai chẳng biết Dao Dao trước đây nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn, không dễ nói chuyện, vậy mà giờ lại như biến thành người khác...
Đúng lúc trợ lý còn đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên. Cô nhận máy, phía bên kia nhanh chóng thông báo về tình hình đoàn phim mà Hách Na đang tham gia. Sau đó, quản lý ở đầu dây bên kia nhíu mày nói:
“Được rồi, chúng tôi sẽ tới ngay.”
Vừa dập máy, cô lạnh lùng hừ một tiếng:
“Hừ, đúng là xấu xí thường làm mình làm mẩy.”
“Hử? Có chuyện gì vậy?”
Dao Dao lập tức chú ý, tò mò hỏi một câu. Đối phương cũng không giấu diếm, vung tay đáp:
“Còn chẳng phải chuyện thế thân cũ của Hách Na đó sao. Không nói không rằng bỏ ngang, nghe bảo bị đạo diễn mắng mấy câu đã xị mặt bỏ đi.”
Dao Dao cứng người — thế thân của Hách Na? Không phải chính là cô – Thẩm Nguyệt đời trước sao?
Trợ lý tiếp tục bực bội nói, tay siết chặt điện thoại:
“Đúng là đứa mẫn cảm, một chút phê bình cũng chịu không nổi, chẳng hiểu nổi sống sao đến bây giờ được.”
“Không phải vậy đâu!”
Dao Dao nóng lòng mở miệng, giọng vô thức cao vút lên, khiến không khí bỗng im bặt.
“Biết đâu... là do cô ấy bị ốm, hay có lý do nào đó, không liên lạc được với mọi người thì sao?!”
Người đối diện cau mày, hơi lùi lại mấy bước như bị dọa sợ:
“Hù tôi chết được! Nói to thế làm gì? Sao cô biết rõ vậy, chẳng lẽ hai người quen nhau?”
“A… ha ha…”
Dao Dao khựng lại. Hai người bên cửa sổ cũng nghe tiếng quay đầu nhìn lại. Dao Dao toát mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa lộ tẩy rồi!
Cô lập tức chống chế:
“Tôi... tôi chỉ đoán vậy thôi, biết đâu người thế thân đó là một diễn viên có tâm huyết, tận tụy và yêu nghề thì sao?”
Trợ lý liếc nhìn cô, khoanh tay chép miệng:
“Cũng có thể lắm ~ Nhưng cô đừng nhìn ai cũng tốt đẹp quá, em gái Cố Dao Dao ơi .”
Dao Dao cười gượng: “Ha ha… vâng…”
Trong lòng thì lặng lẽ u sầu. Phải rồi, mình bây giờ là một “người chết”, không thân không thích, đã một đêm trôi qua, chắc chỉ có đạo diễn và ông chủ cửa hàng tiện lợi là còn nhớ đến mình thôi… Việc mình không xin nghỉ, cả chỗ làm thêm cũng chưa thông báo. Chưa kể còn để Hách Na vướng rắc rối…
Lúc này, phía Trang Hách Na cũng mở lời với lý do đến tìm chị Thục.
“Chị Thục, em muốn nhận vai Chú Lan trong phim 《U Mộng Ảnh》, chị giúp em liên hệ được không~”
Nghe vậy, chị Thục khẽ nhíu mày, hỏi lại:
“Em không phải đang quay bộ cổ trang 《Lạc Tuyết Vô Ngân》 sao? Với lại… vai Chú Lan đó đã định là An Như Diệc rồi mà?”
Dao Dao: An Như Diệc???
Người phụ nữ bị Lục Cữu bóc phốt kia mà cũng muốn tranh tài nguyên với cô ấy sao? Trong lòng Trang Hách Na hừ lạnh một tiếng, cô nghiêng người lại gần chị Thục thì thầm:
“An Như Diệc giờ dính phốt lớn như vậy, vai diễn cô ta định nhận trong một bộ phim khác cũng đã bị thay người rồi. Em nghĩ…”
“Nhà đầu tư bộ phim này cũng nên cân nhắc lại vấn đề đó.”
Chị Thục có chút kinh ngạc nhìn cô. Dù An Như Diệc cũng là một tiểu hoa đang hot trong công ty, nhưng dính phải scandal lớn như vậy, đúng là nên xem xét lại. Không ngờ người chủ động đến tranh vai lần này lại là Trang Hách Na.
“Em và An Như Diệc không phải là chị em tốt sao? Quyết định còn chưa đưa ra, em vội giành vai của cô ấy như vậy liệu có ổn không? Với lại, vai Chú Lan chỉ là nữ phụ, em không thấy thiệt sao?”
“Dù chưa có quyết định chính thức, nhưng chuyện cô ta bị thay gần như đã là chuyện chắc chắn rồi. So với việc để người khác nhặt được thì…”
Trang Hách Na vừa vuốt nhẹ lọn tóc trong tay, ánh mắt ánh lên một tia đắc ý. Không ngờ An Như Diệc lại gặp quả báo nhanh đến vậy. Vai diễn này ban đầu là cô định tranh giành, đến giờ cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nói với chị Thục:
“Chi bằng để người chị em tốt như em tiếp nhận, có phải càng giúp cô ấy yên tâm tránh bão hơn không~ Em thấy vai Chú Lan cũng rất hay đó. Hơn nữa… em vẫn chưa có cơ hội hợp tác với Kỳ Quan Tòng nữa!”
Vừa nhắc đến Kỳ Quan Tùng, Trang Hách Na không giấu nổi sự yêu thích. Chị Thục nhìn nụ cười của cô, trong lòng chợt thấy bất an. Dù biết Kỳ Quan Tòng là cái tên hot, nhưng anh luôn giữ hình tượng sạch sẽ, không scandal tình cảm nào cả. Sáng nay chuyện với Cố Dao Dao mới là lần đầu tiên có tin đồn… Không chừng Trang Hách Na cũng định nhắm đến anh ta…
“Chị hiểu rồi, lát nữa chị sẽ liên hệ giúp em, yên tâm đi~”
“Vậy em đi đến phim trường trước nhé, có tin gì nhớ báo cho em.”
Trang Hách Na mỉm cười đắc ý, xoay người rời đi thì đúng lúc bắt gặp Cố Dao Dao đang đứng bên cạnh, nét mặt đầy rối rắm.
Lúc này, Cố Dao Dao vẫn đang tự trách bản thân, cảm thấy mình quá có lỗi với Hách Na. Đợi chị Thục nói xong cô nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết cả hai chuyện này, bằng không cô thật sự không yên lòng…
Nghĩ vậy, Cố Dao Dao hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện giữa Trang Hách Na và chị Thục, cho đến khi Hách Na đi đến vẫy tay chào:
“Dao Dao, chị đi trước đây nhé~ Cố lên nha~”
Cô lập tức lấy lại tinh thần:
“Vâng! Em sẽ cố! Hách Na đi cẩn thận nhé~”
“Khả Khả, đi thôi, đến phim trường nào.”
Trang Hách Na quay sang gọi trợ lý của mình. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt cô lại chú ý đến một bộ quần áo lạ sau lưng trợ lý, nghi hoặc hỏi:
“Sau lưng em là cái gì vậy?”
Bộ đồ đó trông rất quen thuộc, rõ ràng không phải kiểu chị Thục hay mặc. Hơn nữa nhìn kích thước thì… hình như là đồ nam.
Nghĩ vậy, Trang Hách Na đưa tay định sờ thử, nhưng bị chị Thục nhanh tay chặn lại:
“Đi nhanh đi, cả đoàn phim đang đợi em đó.”
Hách Na liếc nhìn bộ vest một lần nữa rồi buông tay:
“Ừ nhỉ, em cũng nên đi rồi…”
“Rầm” một tiếng, hai người rời đi. Lúc này chị Thục mới cẩn thận cầm bộ vest lên, chuẩn bị lục tìm gì đó bên trong.
Thấy vậy, Cố Dao Dao do dự mở lời:
“Chị Thục, hay… hay là em về phòng trước nhé?”
“Đừng vội, chuyện còn chưa nói xong.”
Nói rồi, chị Thục rút từ trong túi áo ra một chiếc thẻ phòng, giải thích:
“Đây là thẻ phòng bị bỏ quên trong túi áo.”
Cố Dao Dao nhìn kỹ thì phát hiện chiếc thẻ đó giống hệt với của mình, liền kinh ngạc nói:
“Thẻ này… hình như là khách sạn chúng ta đang ở đúng không?”
“Đúng rồi. Có vẻ đoàn phim đã sắp xếp cho Kỳ Quan Tòng ở phòng suite cao cấp tầng 9. Em mà nắm được cơ hội này, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nghe chị nói này…”