Giọng nói nhẹ đến mức tựa như mơ nói, lại càng giống như ảo giác của Hạ Chi Thần.
Cậu không thể tin nổi mà quay phắt lại, cửa phòng đã đóng, ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn Hạ Quân, muốn tiến lại gần, nhưng vẫn dừng cách anh mấy bước.
“Chú... chú có thể nói lại lần nữa không?”
Mãi đến lúc này Hạ Chi Thần mới dám nhìn thẳng vào gương mặt anh.
Không có vẻ ghét bỏ như cậu lo lắng nhất, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, chỉ là đôi mắt nhạt màu xưa nay luôn trong trẻo, lúc này thoáng chút bất lực và bối rối vì mọi việc lần đầu tiên vượt khỏi tầm kiểm soát, xen lẫn một chút xót xa không thể che giấu.
Hạ Quân lặng lẽ nhìn cậu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng khóe môi khẽ cong lên lại nhận ra sắc mặt mình lúc này chỉ có thể là chua xót, đành khẽ cúi đầu.
“Trong tâm lý học có một thuật ngữ gọi là ‘chuyển di cảm xúc’, chỉ việc một số người khi tiếp nhận trị liệu tâm lý sẽ đem tình cảm sâu nặng từng có trong quá khứ phóng chiếu lên người tư vấn.” Giọng người đàn ông chậm rãi, như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ thật cẩn thận, “Trong mắt cháu, chú chính là đối tượng được gửi gắm những cảm xúc đó. Do hoàn cảnh gia đình, cháu vô cùng ỷ lại vào chú, mà chú lại vô thức đóng vai trò như người cha mà cháu thiếu vắng, lâu dần khiến cháu nảy sinh ảo giác rằng cháu thích chú.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT