Kỳ Tây ăn cơm trong niềm hạnh phúc vô bờ, ôi thật sự quá ngon, thậm chí cậu có hơi không muốn về nhà, Kỳ Tây chột dạ, cảm thấy có lỗi với mẹ Lý, mặc dù mẹ Lý nấu ăn cũng ngon.
Trong lòng Kỳ Tây rối rắm nhưng vẫn yên lặng gắp đồ ăn, cậu cảm thấy cuộc đời mình như muốn nở hoa, lập tức quên mất cảm giác tội lỗi với mẹ Lý lúc nãy.
2 người ăn cơm xong, dưới ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng của Tạ Diệu, Kỳ Tây lấy vở bài tập ra.
Tạ Diệu: “…”
Tạ Diệu đành phải cúi đầu chịu trận ngồi bên cạnh Kỳ Tây làm bài tập, có điều trong quá trình làm bài, cứ một chốc hắn lại nhàm chán xoay bút, chốc lại ngây ngốc nhìn Kỳ Tây, tóm lại trên mặt hắn hiện lên 3 chữ ‘không tập trung’ một cách rõ ràng.
Đợi đến khi Kỳ Tây làm bài tập xong, duỗi người một cái mới phát hiện Tạ Diệu chỉ làm được có 2, 3 bài.
“…” Kỳ Tây trầm mặc một lát, nói: “Cậu không biết làm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play