Mộ Bạch hơi chau mày, ánh mắt không dấu nổi sự chú ý khi nhìn Tô Thanh Thanh với dáng vẻ say rượu. Cô khẽ động môi, rồi cả người ngả vào lồng ngực hắn.
Người đàn ông bình tĩnh đỡ lấy cô, không chút lúng túng. Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc ly đã bị uống cạn đến giọt cuối cùng.
Ngồi gần đó, Sở Vân Hàn cũng dần nhận ra Tô Thanh Thanh có gì đó không ổn. Bởi vì cậu ngồi ngay cạnh Tô Thanh Thanh nên dễ dàng thấy rõ hình như… say rồi?
Cậu ta định đưa tay đỡ lấy cô thì đã bị Mộ Bạch nhanh tay hơn một bước. Sở Vân Hàn đành thu tay về, chỉ có thể đứng bên nhìn cô đánh giá tình hình. Nhưng vì Tô Thanh Thanh đang cúi đầu, không thấy rõ nét mặt, còn Mộ Bạch lại giữ chặt cô, nên hắn cũng không tiện đụng vào.
“Sao lại uống say đến mức này?” Cao Vũ Tề tỏ ra khó hiểu. Rõ ràng cậu nhớ Tô Thanh Thanh không hề uống rượu. Trên bàn của cô chỉ có sữa và rượu trái cây. Ban đầu vốn định để Tô Thanh Thanh không uống giọt nào, nhưng do Sở thiếu nhất quyết, nên mới chuẩn bị cho cậu ta một ly sữa và một ít rượu nhẹ có thể bỏ qua nồng độ cồn.
“Tô Thanh Thanh uống rượu sao? Ai rót cho cô ấy vậy?” Đoạn Tinh Hà liếc nhìn hai chiếc ly trước mặt cô, rượu trái cây thì đã bị uống sạch.
Sở Vân Hàn nhìn theo, bản thân cũng không thể ngờ được. Cậu ta chưa từng nghĩ Tô Thanh Thanh lại không chịu nổi dù chỉ một chút cồn. Rượu trái cây này cùng lắm chỉ là loại có độ cồn 3 - 5 độ gì đó, vậy mà uống mấy ly đã say?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT