Áo khoác đen nhánh sạt xuống, để lộ làn da trắng mịn như ngọc bên gáy. Mịn màng mềm mại như mỹ ngọc thượng hạng khiến người ta không khỏi thất thần. Trong đầu anh lại chợt hiện lên cảnh hôm đó vô tình bắt gặp... nàng nằm trên giường, làn da non mềm nhẵn nhụi.
Mộ Bạch hơi chau mày, ánh mắt rút khỏi phần da thịt trắng nõn vừa lộ ra của Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh chẳng hiểu nữ chính đang sợ cái gì? Cô nhìn qua có giống người xấu lắm đâu? Gầy gầy yếu yếu, nhìn cũng không giống kiểu có thể ăn hiếp ai? Huống hồ, rõ ràng cô mới là người luôn bị đồn nhảm đến phiền chết đi được.
Rõ ràng thư tình là Đỗ Nhược viết cho Mộ Bạch, vậy mà tin đồn lại xoay sang vây quanh cô. Người được đồng tình lại là Đỗ Nhược mới đúng, chẳng phải chính cô mới là người nên sợ à?
Đỗ Nhược đỏ bừng cả mặt, biết bản thân phản ứng có phần quá mức, đành nhận khăn giấy từ Thường Liễu Hồng đưa, chậm rãi lau nước mắt sắp rơi.
"...Hôm qua tôi ăn cơm với tôm, cua, rồi thịt kho tàu." Giọng cô nàng nghèn nghẹn. Đó là bữa ăn mẹ cô cố tình mang tới tận nơi. Nhiều lần cô định nói mẹ đừng đến nữa, không muốn để người ta thấy mình có cha mẹ mang khí chất nhà quê, nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt hiền hậu ấy, cô lại không thể mở miệng từ chối.
Tô Thanh Thanh thầm nuốt nước miếng. Cô ăn uống cũng khá ổn, đồ ăn trong căn tin cũng không tệ lắm, nhưng bảo có cua với thịt kho tàu thì... chắc chắn là không rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT