Tô Thanh Thanh ngồi một góc ăn uống vui vẻ, Đỗ Nhược thì cắn môi, ánh mắt đầy ai oán nhìn về phía Mộ Bạch, nhưng đối phương từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Điều đó khiến cô ta không khỏi cảm thấy thất bại. Cô là hoa khôi của trường, dù là thành tích học tập hay ngoại hình, đều được mọi người tán thưởng. Còn có khí chất hơn người, chỉ là… xuất thân gia đình không tốt. Chẳng lẽ vì vậy mà Mộ Bạch mới hoàn toàn không để mắt tới cô?
Ngón tay đang bóp lấy mép váy hàng hiệu mà Nam Cung Ly vừa đưa, Đỗ Nhược hơi cúi đầu, trong lòng dâng lên chút tủi thân. Chiếc váy này, dù cô không biết giá bao nhiêu, thì cũng chắc chắn là xa xỉ đến mức gia đình cô đời này chẳng dám mơ mua nổi.
Sở Vân Hàn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nam Cung Ly. Nam Cung Ly lúc này đã thu lại ánh mắt đang dõi theo Tô Thanh Thanh.
“Sở thiếu? Gì thế? Cậu không phải thật sự mềm lòng với thằng nhóc Tô Thanh Thanh kia đấy chứ?” Một nam sinh mặc sơ mi đen đi tới, dùng khuỷu tay huých huých Sở Vân Hàn.
Mọi người xung quanh đều bật cười, chỉ riêng Sở Vân Hàn là không cười nổi, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Tô Thanh Thanh… Vô cớ cảm thấy bực bội.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, thì Nam Cung Ly đã cười nhạt: “Sở thiếu không chỉ mềm lòng đâu, nhìn bộ dạng sắp bái huynh đệ kết nghĩa đến nơi rồi.”
Vốn đang cười cợt, mấy người lập tức im bặt rõ ràng mùi thuốc súng đã nồng nặc.
Ý cười trên môi Sở Vân Hàn chợt tan biến, anh nhìn thẳng vào Nam Cung Ly: “Lo mà quản cho tốt bạn gái cậu đi, đừng để người ta suốt ngày nhờ người khác chuyển thư tình.” Câu này rõ ràng ám chỉ Đỗ Nhược.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play