Cuối thu, tháng Chín đã đến. Ngoài thành Yên Châu, những cây liễu đã mất đi sắc xanh mướt, lá vàng rơi lác đác, lẫn vào giữa cỏ khô. Sương sớm chưa tan, Tạ Dung Tuyên bước qua bờ sông, đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ không một bóng người.
Văn Âm và A Triết đã rời đi được hai tháng. Kinh thành lúc này rối loạn như một mớ bòng bong, nhưng tin tức chẳng thể nào truyền đến tai mọi người. Tạ Dung Tuyên ngày ngày nhờ người dò la khắp nơi, nhưng chỉ biết được Văn Âm hiện vẫn an toàn. Còn lại, chẳng thể nắm rõ thêm điều gì.
Chỉ cần biết Văn Âm an toàn, đó đã là niềm an ủi lớn nhất đối với Tạ Dung Tuyên.
“Thiếu gia, bó hoa này đặt ở đâu ạ?” Người hầu đi cùng Tạ Dung Tuyên ôm một bó hoa, chính là những bông hoa mà Tạ Dung Tuyên hái được trên đường đến đây, bên bờ sông.
Giữa tiết thu, những bông hoa này tuy chẳng rõ tên, nhưng nở rộ rực rỡ. Những bông hoa trắng nhỏ li ti điểm xuyết giữa tán lá, tựa như những vì sao lấp lánh lay động theo gió. Tạ Dung Tuyên nghĩ đến căn phòng nhỏ của Văn Âm vốn quá hoang vắng, bèn hái một ít hoa mang về, đặt vào trong phòng này.
“Để ta làm cho.” Tạ Dung Tuyên mỉm cười, tự tay nhận bó hoa, tìm một bình hoa trong phòng, cẩn thận cắm hoa vào, rồi tỉ mỉ sắp xếp từng cánh.
Người hầu nghiêm túc quan sát động tác cắm hoa của Tạ Dung Tuyên, không kìm được, khẽ hỏi: “Thiếu gia, từ khi Văn Âm cô nương rời đi, ngày nào ngài cũng đến đây. Đã qua thời gian dài như vậy, rốt cuộc bao giờ Văn Âm cô nương mới trở về?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play