Khi Văn Âm đến tiểu viện của Tạ Dung Tuyên, Tạ Dung Tuyên đang trong lầu dạy ba thiếu niên đọc sách. Ba thiếu niên cúi đầu, không rõ có nghiêm túc viết chữ hay không. Nghe tiếng mở cửa, họ ngẩng lên nhìn ra, vừa thấy Văn Âm, lập tức mắt sáng rực, hào hứng đứng dậy, lao đến bên cạnh, đồng thanh reo lên: “Văn Âm tỷ tỷ!”
“Nghe nói tỷ dạy bọn đệ kiếm thuật, phải không?”
“Khi nào bắt đầu luyện kiếm vậy?”
“Văn Âm tỷ tỷ, xem thiên tư của đệ thế nào?”
Ở tuổi này, thiếu niên nào cũng hiếu động, ngồi yên đọc sách quả là khó chịu. Ngược lại, chuyện luyện võ khiến họ vô cùng hứng thú. Được ra ngoài luyện kiếm, ai còn muốn ngồi đây đọc sách nữa?
Tạ Dung Tuyên nhận ra ý định của ba thiếu niên, khẽ cười bất đắc dĩ, lắc đầu. Vẫn ngồi tại chỗ, buông bút, Tạ Dung Tuyên nhìn Văn Âm bị vây ở cửa, nhưng lời nói lại hướng về ba thiếu niên: “Trước hết, hãy mời Văn Âm cô nương vào đã.”
Ba thiếu niên lúc này mới sực tỉnh, vội tránh đường, đón Văn Âm vào. Văn Âm bước vào phòng, đến trước mặt Tạ Dung Tuyên ngồi xuống, mỉm cười đầy ý tứ: “Giờ vẫn gọi là Văn Âm cô nương sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT