A Triết thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên đỡ Tạ Dung Tuyên, lớn tiếng gọi: “Tạ công tử!”
May mà Tạ Dung Tuyên để A Triết đỡ, chưa ngất đi. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, gương mặt tái nhợt, nhắm mắt một lúc mới mở ra, khẽ mỉm cười với A Triết, nói: “Không sao, làm ngươi lo lắng rồi.”
A Triết thầm nghĩ, chỉ người mù mới cho rằng Tạ Dung Tuyên thế này là không sao. Đỡ Tạ Dung Tuyên ngồi xuống bên bàn, A Triết thở dài, vẻ mặt khổ sở: “Đã bảo nghỉ ngơi đi, bộ dạng này mà để sư tỷ thấy, chắc chắn tỷ ấy sẽ giận đến mức đuổi ta về núi mất.”
Tạ Dung Tuyên dường như vẫn còn hơi choáng, chống tay lên bàn một lúc mới đáp: “Chỉ cần A Triết không nói, Văn Âm cô nương sẽ không biết.”
“Nhưng…” A Triết hiển nhiên không tin chuyện giấu là xong. Lúc này, lòng đầy lo lắng, không biết phải báo cáo thế nào với Văn Âm. Nhưng Tạ Dung Tuyên chẳng có ý định nghỉ ngơi, sau khi bình tĩnh lại, liền tiếp tục bận rộn.
A Triết khuyên mãi không được, đành đứng bên cạnh hỗ trợ. May mà sắc mặt Tạ Dung Tuyên dần ổn, không có dấu hiệu ngất thêm lần nữa.
Hai người cứ thế làm việc qua hai canh giờ, nhưng Văn Âm, người đã ra ngoài từ trước, vẫn chưa trở về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT