Tạ Dung Tuyên lặng im, Văn Âm kiên nhẫn chờ đợi. Không rõ thời gian trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt hay đã kéo dài, cũng không đoán được điều Tạ Dung Tuyên muốn nói là gì. Cuối cùng, Văn Âm không kìm được, lên tiếng: “Tạ công tử?”
“Ừm.” Tạ Dung Tuyên buông tay, thả cổ tay Văn Âm mà từ nãy giờ vẫn nắm chặt. Mí mắt khẽ run, giọng nói trầm xuống: “Lúc đó, ta nghĩ, nếu như…”
Lời vừa cất lên, từ ngoài phòng đột nhiên vang đến tiếng gọi gấp gáp của A Triết: “Sư tỷ!”
Cả hai người trong phòng đều giật mình. Tạ Dung Tuyên thoáng lo lắng, định đứng dậy nhìn ra cửa sổ, nhưng Văn Âm chẳng mảy may để tâm đến tiếng gọi bên ngoài, chỉ nhìn Tạ Dung Tuyên, nói: “Trước tiên nói hết lời đã.”
Nhưng tiếng gọi của A Triết dường như đã làm tan biến chút dũng khí mà Tạ Dung Tuyên vừa gom góp. Do dự một lát, nghe A Triết tiếp tục gọi ngoài cửa, Tạ Dung Tuyên không nhịn được, nói: “Nhưng A Triết công tử trông có vẻ rất gấp…”
Văn Âm không dao động, đáp: “Hắn nói chuyện lúc nào chẳng thế. Ra ngoài mua đồ ăn thiếu một đồng tiền cũng có thể hét lên như trời sập.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play