Ba ngày đã trôi qua kể từ khi đến Liễu Châu. Sáng nay, sau khi luyện kiếm cùng Tạ Dung Tuyên, Văn Âm rủ A Triết ra ngoài dạo phố. Như mọi lần, Tạ Dung Tuyên ở lại trong sân, một mình lặng lẽ làm việc gì đó, chẳng ai rõ.
Tạ lão gia là một người phụ thân vô cùng quan tâm đến nhi tử, đặc biệt là thời gian gần đây. Từ khi nhận ra tâm ý của Tạ Dung Tuyên dành cho Văn Âm, ông thường xuyên tìm đến, hỏi han về tiến triển của con trai. Mỗi lần hỏi, Tạ Dung Tuyên đều đỏ mặt, lúng túng. Ngay cả việc lần này đưa Văn Âm cùng đến Liễu Châu cũng là ý kiến do Tạ lão gia đưa ra.
Hôm ấy, Tạ Ngộ bước đến ngoài phòng Tạ Dung Tuyên. Chưa kịp vào, ông đã nhìn qua cửa sổ, thấy nhi tử đang cúi đầu, chăm chú làm gì đó. Tạ Ngộ thoáng suy tư, đẩy cửa bước vào, cất tiếng gọi: “Tuyên nhi?”
Tạ Dung Tuyên quay lại, nở nụ cười dịu dàng: “Phụ thân.”
Tạ Ngộ khẽ ho một tiếng, ánh mắt thoáng kỳ lạ khi nhìn phản ứng của con trai. Ông bước vào phòng, bất ngờ ngửi thấy một mùi hoa thanh nhẹ. Ngẩng đầu nhìn quanh, ông phát hiện một bình hoa gần đó, bên trong cắm những cành lá xanh mướt xen lẫn những bông hoa trắng nhỏ, tựa như những vì sao lấp lánh giữa đêm, thanh nhã mà trong trẻo.
Tạ Ngộ ngẩn người, hỏi: “Hoa này do hạ nhân mang đến sao?”
Tạ Dung Tuyên mím môi, khẽ cười nhưng không đáp, chỉ mời phụ thân ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play