Cuối cùng, Văn Âm miễn cưỡng dẫn Quý Tử Kinh về nơi ở của mình.
Lúc đầu, Quý Tử Kinh im lặng không nói gì. Văn Âm có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thần sắc của ông, nàng đành kìm lại, không mở miệng. Mãi đến khi bốn người trở về nhà gỗ, nàng mới quay sang hỏi: “Sư bá định khi nào rời đi?”
Nghe câu hỏi, Quý Tử Kinh bật cười. Nụ cười ấy xua tan vẻ lạnh lùng u ám ban nãy, khiến ông trông gần gũi hơn vài phần. Ông mặc y phục dạ hành, không hiểu sao lại cắm một chiếc quạt xếp trước ngực. Lúc này, ông mở quạt, phe phẩy vài cái, rồi lắc đầu nói: “Sư bá lần đầu đến chỗ ngươi, vậy mà ngươi đã vội đuổi ta đi rồi sao?”
Văn Âm đáp: “Người mà sư bá muốn tìm đã không còn ở đây, vậy còn lý do gì để lưu lại?”
Nàng quá hiểu tính tình của vị Tam sư bá này. Ông là người mặt dày, mềm cứng không ăn, một khi đã bám lấy thì khó mà thoát được. Nếu không vì thấy ông lúc trước trông như hồn bay phách lạc, Văn Âm đã chẳng muốn cho ông bước chân vào nhà.
Nhưng giờ nghĩ lại thì đã muộn. Quý Tử Kinh như không nghe thấy lời nàng, ngược lại quay sang A Triết, nói: “A Triết, phòng ngươi ở đâu? Mau cho ta mượn một bộ y phục để thay. Bộ này của ta thật sự không tiện nói chuyện.”
Ông chỉ vào bộ y phục dạ hành dính máu trên người mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT