Vật thuộc về mình, Tạ Dung Tuyên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay. Hắn tiến lên, nhận lấy cây trâm từ tay cô nương ấy, rồi mỉm cười với nàng ta: “Đây là cây trâm mà Sở Vân Huy từng tặng ta, trên đó còn khắc tên ta, với ta mà nói, nó rất quan trọng.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chữ khắc trên cây trâm, nghiêm túc nói: “Đa tạ cô nương.”
Cô nương ấy vốn đang ngoảnh mặt đi, nhưng nghe giọng Tạ Dung Tuyên, nàng ta không kìm được mà quay lại nhìn. Nàng ta chăm chú nhìn nụ cười của hắn, nhất thời ngẩn người. Tạ Dung Tuyên dịu dàng hỏi tên nàng ta, nhưng nàng ta mãi một lúc sau mới hoàn hồn, lúng túng đáp: “Linh Nhi, ta tên Linh Nhi.”
“Tên rất hay.” Tạ Dung Tuyên lại mỉm cười. Khi hắn quay người, bảo người hầu lấy ít bạc để cảm tạ cô nương ấy, nàng ta vội lùi lại hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liên tục xua tay: “Không, không cần đâu!”
Người hầu đã mang bạc tới, Tạ Dung Tuyên mỉm cười: “Đây là chút lòng thành của ta, mong cô nương nhận lấy.”
Cô nương ấy liên tục lắc đầu, dường như đang cố tránh né điều gì. Không đợi Tạ Dung Tuyên nói thêm, nàng ta đột nhiên lao qua vài người hầu của Tạ gia, chạy nhanh về phía đầu đường. Thân hình nhỏ nhắn của nàng ta rất nhanh nhẹn, lách qua đám đông trong ngõ hẻm, chỉ một thoáng đã không còn thấy bóng dáng.
Văn Âm nhìn theo hướng Linh Nhi biến mất, khẽ nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ, Linh Nhi rõ ràng xuất thân từ gia đình nghèo khó. Việc nàng ta có được cây trâm kia, có lẽ là do Kỳ Châu trộm từ Tạ gia rồi giao cho nàng ta. Thế nhưng, nàng ta không giữ lại mà trả về, điều này khiến Văn Âm hơi bất ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT