Lạc Tấc nổi tiếng chỉ sau một trận đấu, trở thành “con gà hot” của khoa Xã hội học.
Khi Từ Lệ Lệ ra khỏi khoang hồi phục, nghe kể về thành tích cô khiêu chiến thẳng mặt huấn luyện viên, mắt cô nàng như sáng lên, thiếu chút nữa lao vào… lấy thân báo đáp.
“Lạc ca, cậu đỉnh thật đấy!”
“Lạc ca, cậu tuyệt vời quá!”
“Lạc ca, yêu cậu ghê á!”
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện sáng, Lạc Tấc đi xuống nhà ăn, trên đường đi toàn nhận được kiểu đối xử đó.
Chỉ cần khiêu chiến huấn luyện viên một trận, cô lập tức được thăng lên thành “Lạc ca”.
Thang Anh Trác thấy cô được cả đám vây quanh, khóe hàm nghiến lên một chút: “Sướng nhỉ?”
“Cũng tạm.” Lạc Tấc nhếch mép cười, “Có chuyện gì à?”
Thang Anh Trác ghé thấp giọng hỏi: “Bây giờ cậu xếp hạng mấy?”
“Thứ ba, còn kém hạng nhất 6 điểm.” Con số đó cô thuộc làu.
Đứng đầu khoa Xã hội học hiện tại là Liễu Cường.
“Sao thấp thế? Cậu thắng cả huấn luyện viên còn được cộng thêm 5 điểm cơ mà?”
Lạc Tấc gần đây sức ăn kinh người, còn tự lấy thêm một phần thịt kho tàu: “Ừ… nhưng có vài hạng mục thể lực tớ không lấy được điểm thưởng.”
Cô đã cố hết sức, nhưng điểm xuất phát thấp, giờ chỉ còn cách kiên trì đuổi lên.
Nói đến chuyện nghiêm túc, Thang Anh Trác thay đổi giọng, nghiêm mặt lại: “Tớ có phân tích video đối luyện của cậu. Sao ngay từ đầu cậu cứ nhắm vào tay phải của thầy huấn luyện thế?”
Lạc Tấc không khỏi liếc nhìn cậu ta, thầm nhủ người này đúng là nhạy bén.
Cô bưng khay đồ ăn, đi về phía khu rửa bát, vừa mở vòi nước vừa đáp, giọng hòa lẫn trong tiếng nước tí tách: “Vì tay phải thầy có chấn thương.”
“Làm sao cậu biết?!”
Tiếng nước đột ngột tắt, giọng Lạc Tấc rõ ràng lên hẳn: “Phản ứng cơ thôi. Trừ khi thầy cố ý kiềm chế, còn lại trong khi đối kháng, vẫn rất dễ nhận ra.”
“Thì ra là thế.” Ánh mắt Thang Anh Trác dò xét: “Sao tự nhiên cậu lại có gan khiêu chiến huấn luyện viên thế? Trước giờ cậu đâu có làm mấy chuyện thế này…”
“Chưa thấy qua đá quán à?”
“Ừm?”
Lạc Tấc nhún vai: “Khiêu chiến quyền uy là cách nhanh nhất để nổi tiếng.”
*Đá quán: Là thuật ngữ mang tính dân gian trong giới võ thuật truyền thống, nghĩa là đến tận võ quán của đối thủđể thách đấu, thậm chí “lật đổ” thanh danh đối phương.
“Cậu muốn nổi tiếng? Để làm gì?”
Lạc Tấc thở dài thườn thượt: “Tớ muốn chuyển sang khoa Chỉ huy quân sự, nhưng bị từ chối rồi. Kiểu gì cũng phải tìm đường tắt chứ?”
Thang Anh Trác giơ ngón cái lên tỏ ý khen: “Hoá ra vậy! Tớ vẫn luôn biết cậu có chấp niệm trở thành chỉ huy, nhưng không ngờ ngay cả khi mất trí nhớ rồi vẫn còn giữ được, đỉnh thật đấy!”
Lạc Tấc giơ nắm tay, mắt hướng về phía xa: “Con người cần có ước mơ chứ!”
Thang Anh Trác hơi sững người: “Nhưng mà tự nhiên đòi chuyển ngành thế… cậu không sợ ông nội cậu…”
Cậu ta đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng dừng lại.
Lạc Tấc quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lẹm: “Ông nội tớ làm sao? Ông không cho tớ vào khoa Chỉ huy quân sự à?”
“À…” Biểu cảm trên mặt Thang Anh Trác nhất thời trở nên khó diễn tả: “Cái đó… chắc ông cụ lo cho cậu thôi! Dù sao thì vị trí chỉ huy trên tiền tuyến vẫn rất nguy hiểm mà…”
“Thật vậy à?”
“Đương nhiên rồi!” Thang Anh Trác cười gượng.
Rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, ngoài phần huấn luyện cơ bản ra, còn có hai phần thi lớn khác là Huấn luyện sinh tồn và Chiến trường Đại Loạn Đấu.”
“Chiến trường Đại Loạn Đấu là gì?”
“Đúng như cái tên thôi, tất cả cùng ra trận, còn gọi tắt là Đại Loạn Đấu.” Thang Anh Trác mỉm cười, “Ngày cuối cùng, học sinh sẽ tự chọn phe để diễn tập thực chiến bằng đạn thật. Kể cả huấn luyện viên cũng tham gia.”
“Vậy nếu tất cả mọi người đều chọn cùng một phe thì sao?”
“Trí tuệ nhân tạo sẽ cân bằng lại đội hình, đảm bảo lực lượng hai phe tương đương. Nếu một phe đông áp đảo, nó sẽ điều một số người sang phe còn lại. Nếu số lượng không chênh lệch nhiều, nó sẽ dùng vũ khí, trang bị để cân bằng. Còn nếu chênh lệch về thực lực cá nhân, thì…”
Lạc Tấc hiểu ngay: “Huấn luyện viên?”
“Đúng thế! Phe yếu hơn sẽ có nhiều huấn luyện viên hỗ trợ.”
“Nhất định tớ phải thắng.” Thang Anh Trác ghé lại gần, nghiêm túc nói: “Có tin mật thế này, chỉ huy của phe thắng trong Chiến trường Đại Loạn Đấu sẽ có xác suất rất cao được chọn làm tổng chỉ huy trong kỳ thi Berkeley League.”
“Phe ta sẽ do tớ làm chỉ huy, còn phe còn lại… có lẽ sẽ do Tề Phi Trì của Học viện quân sự Nhiên Trạch chỉ huy.”
Lạc Tấc nhướng mày: “Học viện quân sự Nhiên Trạch cũng tham gia kỳ huấn luyện của chúng ta à?”
“Cậu quên rồi à?” Thang Anh Trác thở dài: “Năm nào Học viện quân sự Nhiên Trạch cũng có một nhóm hạt giống thi đấu trong Liên minh Tinh vực sang dự thính cùng chúng ta đấy!”
“À…” Lạc Tấc híp mắt, “Vậy cậu muốn tớ sang phe đối thủ làm gián điệp giúp cậu?”
Thang Anh Trác gật đầu xác nhận.
Lạc Tấc lùi nhanh về phía sau một bước, tạo khoảng cách: “Dù là bạn bè, nhưng chuyện này tuyệt đối không được. Đi tự nhiên, tớ không tiễn.”
“Vì sao chứ? Bao nhiêu năm nay chúng ta là bạn mà!”
“Vậy tuyệt giao!” Lạc Tấc nổi giận nói: “Việc chọn phe là không thể thay đổi. Tớ giúp cậu thắng, vậy chẳng phải tớ thua sao? Tớ còn lấy đâu ra học phần? Không có học phần thì sao tranh vị trí thủ khoa, sao tham gia Berkeley League được?”
Thang Anh Trác: “…”
“Có một cách.” Thang Anh Trác hít sâu một hơi: “Cậu tự lập phe, cùng tớ bắt được Tề Phi Trì, rồi cuối cùng quy hàng phe tôi. Khi đó học phần của cậu vẫn cao, chắc chắn đủ để tranh chức thủ khoa.”
Lạc Tấc trên mặt hiện rõ dòng chữ: Cậu thâm hiểm thật đấy!!
Thấy cô im lặng, Thang Anh Trác vội vã tăng thêm phần thuyết phục: “Tấc ca, giúp tớ đi!”
Chiến thuật tâm lý thế này!
Cô có thể không chấp nhận chiêu trò bắt ép đạo đức, cũng không chịu khuất phục quyền thế, nhưng làm sao có thể từ chối khi có người gọi mình bằng “ca” rồi còn nhờ giúp đỡ thế này?
Cuối cùng, Lạc Tấc đành bất đắc dĩ gật đầu.
Thang Anh Trác mừng rỡ như bắt được vàng, vỗ mạnh lên vai cô: “Đúng là anh em tốt của tớ!”
Lạc Tấc đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nghi hoặc: “Còn lâu mới đến trận Đại Loạn Đấu, thế mà cậu bắt đầu lên kế hoạch rồi à? Chỉ là một trận chỉ huy thôi, đối với cậu có cần thiết thế không? Hay là… cậu đang căng thẳng?”
“Ài…” Thang Anh Trác ấp úng hồi lâu, rồi đành thẳng thắn thú nhận: “Tổng chỉ huy của Sino Tinh Vực đã được xác nhận rồi, đó chính là… Thang Gia Mộc! Cho nên! Tổng chỉ huy của Nhiên Trạch nhất định phải là tớ!”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Tấc, Thang Anh Trác như sụp đổ: “Cậu… quên mất rồi?!”
Lạc Tấc chớp mắt: “Người đó là người thân của cậu à?”
“Anh họ tớ đấy!”
“À, thế thì tốt rồi. Người trong nhà không phải nên hòa thuận à? Năm nay, có khi nào Sino có suy nghĩ muốn ôm chân Nhiên Trạch sao?”
Lạc Tấc nhìn thấy gương mặt của Thang Anh Trác như vỡ vụn thành trăm mảnh.