Khâu Sinh và Vệ Hòa vừa huấn luyện xong trở về, mới bước lên bậc thang đã thấy một bóng người quen thuộc vừa khuất dạng ở cuối hành lang.
“Bốn phút rưỡi!” – Khâu Sinh khoa trương nói – “Sao cô ấy lại tới khu ký túc xá nam?”
Vệ Hòa theo bản năng nhìn về phía hành lang: “Lạc Tấc? Có thấy ai đâu.”
Khâu Sinh giơ hai ngón tớy chỉ vào mắt mình, chắc như đinh đóng cột: “Tin vào con mắt của một tớy bắn tỉa đi! Đó chắc chắn là bốn phút rưỡi!”
“Thì là tới thôi.” – Vệ Hòa mở cửa phòng – “Có thể là tới tìm ai đó.”
“Hít ~” – Khâu Sinh hít sâu một hơi – “Không ổn rồi! Trác ca!”
Hắn lập tức chạy vội lên lầu.
Tầng của họ là khu ký túc của khoa Cơ giáp, bắt đầu từ tầng trên mới là khu của khoa chỉ huy quân sự.
Vệ Hòa bị hắn làm cho hú hồn hú vía, cũng vội vàng chạy theo.
“Trác ca!” – Khâu Sinh đá tung cửa – “Cậu không sao chứ?!”
Thang Anh Trác đang nhắm mắt nằm trên giường, quần áo có phần xộc xệch.
Khâu Sinh lao tới, túm chặt vai hắn: “Trác ca! Cô ấy đã làm gì cậu rồi?! Trời ơi! Danh tiết của cậu!!”
Thang Anh Trác cả ngày nay đã mệt nhoài, mới chỉ chợp mắt được hai phút thì bị đánh thức, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
Đến khi nghe rõ Khâu Sinh đang la cái gì, hắn muốn ngăn cũng đã quá muộn.
Với cái âm lượng này, e là ba tầng trên dưới đều nghe rõ mồn một rồi.
Hắn tung một cú đá: “Cả ngày không quậy là cậu chịu không nổi à?!”
Khâu Sinh xoa mông, mặt mũi ấm ức: “Tớ cũng chỉ là lo cho cậu thôi mà.”
Vệ Hòa mặt đầy bất đắc dĩ.
Thang Anh Trác đau đầu nói: “Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, cô ấy chỉ là bạn tớ thôi, lo cái rắm gì!”
“Đại Loạn Đấu sắp bắt đầu, tớ sợ cậu gặp chuyện không hay!” – Khâu Sinh tỏ ra chính đáng.
Thang Anh Trác lười nói thêm với hắn. Cái đầu của Khâu Sinh từ xưa tới nay vốn chẳng cùng một tầng với người thường.
“Không có chuyện gì thì tớ xuống trước đây.” – Vệ Hòa thấy tình hình bình thường bèn quay lưng xuống lầu.
Thang Anh Trác nhìn chằm chằm Khâu Sinh, ánh mắt đầy đe dọa: “Cút.”
Khâu Sinh bĩu môi, nhưng trước khi đi vẫn rất chu đáo đóng cửa giúp.
Cuối cùng thì tháng rưỡi quân huấn cũng kết thúc.
"Đại Loạn Đấu" chính thức bắt đầu.
Huấn luyện viên và học sinh đều tập trung tại điểm tập hợp.
Cho đến hôm nay, chưa ai biết chính xác trận doanh mà mình sẽ được phân vào, cũng không rõ quân số hay trang bị bên mình là gì.
Tất cả những điều này đều do trí não công bố vào ngày hôm đó:
【 Trận doanh chiến lần này kéo dài tổng cộng 12 tiếng. Điều kiện để phán định thắng lợi là: trong thời gian quy định, quan chỉ huy vẫn còn sống, và tỷ lệ tổn thất không vượt quá 50%. 】
【 Tổng cộng có ba trận doanh tham chiến: đỏ, xanh lam và xanh lục.
Trong đó có hai trận doanh chủ lực:
Trận doanh đỏ, quan chỉ huy là Thang Anh Trác, tổng quân số: 5.891 người;
Trận doanh lam, quan chỉ huy là Tề Phi Trì, tổng quân số: 4.803 + 10 người;
Để bảo đảm cân bằng chiến lực, lần này không công khai thân phận của trận doanh thứ ba.
Trận doanh thứ ba có tổng cộng: 5 + 1 người. 】
Thông tin vừa được công bố lập tức gây chấn động lớn.
Ngoài mấy năm đầu tiên khi “Đại Loạn Đấu” mới được tổ chức, từng có người tự lập trận doanh, nhưng về sau thì không còn ai dám làm vậy nữa.
Bởi vì được gọi là “trận doanh chủ lực” tức là đã thể hiện rõ năng lực vượt trội toàn diện của họ.
Những tiểu trận doanh còn lại về cơ bản đều là pháo hôi, cho dù có may mắn sống sót giai đoạn đầu, cũng khó mà trụ được tới cuối cùng.
Vậy mà lại có người dám đâm đầu lập riêng một trận doanh!?
“5+1? Năm học sinh thêm một huấn luyện viên? Xin hỏi sáu người các cậu lên chiến trường định làm được gì hả ha ha ha!”
“Lần này hình như hai trận doanh chính là Hồng và Lam thực lực không chênh lệch nhiều. Lam tuy nhân số ít, nhưng có tận mười huấn luyện viên đấy!”
“Không sao đâu huynh đệ, yên tâm mà chơi đi! Dù cậu có bị chia vào trận nào thì cũng chắc chắn không thảm bằng mấy ông bên trận doanh thứ 3 đâu ha ha ha!”
“Ha ha đúng vậy, mọi người lần này cứ nhẹ nhàng mà đánh! Tôi thật sự rất tò mò không biết năm ‘con dê thế mạng’ đó là ai!”
Lạc Tấc · ‘con dê thế mạng’ · chỉ huy đội: “......”
【 Trận doanh và thân phận đã được gửi đến quang não từng người, xin kiểm tra và xác nhận. 】
【 Lưu ý: Trận doanh đã phân không thể thay đổi. 】
【 Bây giờ, xin mời tất cả đến khu phát trang bị nhận vũ khí và vật dụng. 】
【 Chúc mọi người thi đấu thuận lợi! 】
Lạc Tấc và Từ Lệ Lệ vừa nhận xong trang bị bước ra thì đã bị người chắn đường.
Nhìn dáng vẻ của đối phương rõ ràng không có thiện ý, hai người liền khựng lại.
La Tần trừng Lạc Tấc, ánh mắt như muốn nổ tung: “Cậu dám lừa chúng tôi!”
Cái gì!? Mới vậy mà đã bại lộ rồi sao?
Lòng cô nổi bão nhưng mặt không hề biến sắc, Lạc Tấc còn làm bộ tức giận hơn cả đối phương:
“Cậu nói vậy là sao!? Tôi lừa các người cái gì chứ?!”
“Còn giả vờ à!” – La Tần nóng máu, suýt nữa xông lên nhưng bị người bên cạnh giữ lại.
Tề Phi Trì mặt tối sầm: “Không ngờ ở Thang gia cậu lại có thân phận như vậy. Đồng ý hợp tác với tôi chỉ để cung cấp thông tin cho Thang Anh Trác sao?”
Mẹ nó, đến lúc kiểm tra diễn xuất rồi.
Lạc Tấc ra vẻ vô cùng kích động: “Anh đang nói cái gì vậy?! Tại sao tôi phải giúp Thang Anh Trác? Là anh đến tìm tôi hợp tác trước mà!”
Tề Phi Trì nghĩ lại thái độ của Lạc Tấc trước đó. Khi nhắc đến Thang Anh Trác, quả thật cô không hề tỏ thái độ gì bất thường.
Chẳng lẽ… hắn nghĩ sai rồi?
“Không phải cậu là người nhờ Thang gia che chở sao?”
Lạc Tấc: “???”
Cô ngơ ngác: “Rốt cuộc các người đang nói cái quái gì vậy?”
Từ Lệ Lệ giơ tớy làm động tác tạm dừng, kéo Lạc Tấc qua một bên: “Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra thật sao!?”
Lạc Tấc thản nhiên: “Tôi biết chắc?”
“Được rồi.” – Từ Lệ Lệ thì thầm – “Vài hôm trước cậu có tới ký túc xá của Thang Anh Trác đúng không?”
Lạc Tấc gật đầu.
Từ Lệ Lệ giơ ngón tay lên cao: “Tớ thề, những điều sắp nói đều là người khác kể với tớ! Tớ cũng không rõ cụ thể chuyện gì xảy ra, chỉ biết sau hôm đó, mọi người bắt đầu đồn rằng cậu với Thang Anh Trác có quan hệ mờ ám...”
Một lần nữa bị đồn thành nữ chính trong scandal tình ái, ai đó: 【người da đen dấu chấm hỏi??】
Lạc Tấc hít sâu một hơi: “Tin tức lan ra từ đâu?”
“Tớ có điều tra. Đầu tiên là từ bên khoa cơ giáp và khoa chỉ huy, hơn nữa rất nhiều người đều nói giống nhau, không tìm ra ai tung tin cả... Tớ lúc đó cũng suýt nữa... Khụ khụ.”
“Suýt nữa tin à?”
“Không có!” – Từ Lệ Lệ nghiêm túc – “Cậu cả ngày ngoài học tập thì huấn luyện, lấy đâu ra thời gian yêu đương!”
“Dù sao chuyện này cũng có điểm kỳ quái.” – Từ Lệ Lệ đẩy gọng kính – “Tớ kiểm chứng nhiều bên thì phát hiện hình như là Khâu Sinh với Thang Anh Trác cãi nhau trong ký túc, âm lượng cực lớn, ai cũng nghe được... Đại khái chính là lúc đó lộ ra ‘quan hệ’ của hai người.”
Lạc Tấc khẽ mỉm cười.
Khâu Sinh?
Hay lắm.
Cô xoay người lại, nhìn thẳng Tề Phi Trì, vẻ mặt đầy uất ức căm phẫn:
“Thang Anh Trác cái tên tiểu nhân đó! Dám bày trò này để bôi nhọ tôi! Tôi chưa từng nói sẽ gia nhập phe Hồng, càng không đề cập chuyện lập trận doanh riêng với hắn. Hắn chắc chắn nghĩ tôi về phe anh, nên mới dựng chuyện này để khiến anh nghi ngờ tôi.”
Tề Phi Trì nhíu mày: “Vậy làm sao cậu chứng minh là mình không lừa tôi?”
Ánh mắt Lạc Tấc trầm xuống: “Sau khi trận đấu bắt đầu, tôi sẽ nhanh nhất tìm ra tổng chỉ huy của phe Hồng cho anh!”
Tề Phi Trì giãn mày: “Được, lần này để tôi xem thành ý của cậu thế nào.”
Lạc Tấc: “Không thành vấn đề!”
【 Thời gian chuẩn bị kết thúc, tất cả lập tức lên núi! Đại Loạn Đấu – Trận doanh chiến chính thức bắt đầu! 】
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện đồng hồ đếm ngược khổng lồ:
12:00
Trên núi, khu tổng chỉ huy phr Hồng.
Mọi người đang họp khẩn cấp.
Vệ Hòa hơi lo lắng: “Tề Phi Trì liệu có vì chuyện này mà đá Lạc Tấc khỏi trận doanh không?”
Anh vô thức liếc nhìn Khâu Sinh.
Thang Anh Trác: “Không đâu.”
Vệ Hòa ngẩng đầu: “Sao cậu chắc thế?”
Thang Anh Trác mở hồ sơ về Tề Phi Trì, bên trong ghi chằng chịt:
“Tớ đã vẽ hồ sơ nhân vật của hắn.
Tề Phi Trì là người bảo thủ, kiêu ngạo, nghi ngờ nặng. Tuy là hắn chủ động tìm Lạc Tấc hợp tác, nhưng không có nghĩa là tin tưởng hoàn toàn.
Tin đồn lộ ra đúng vào thời điểm nhạy cảm, hắn nhất định sẽ nghi ngờ là tớ tung ra để ly gián.
Chỉ cần bên Lạc Tấc không có sơ hở, ngược lại hắn sẽ càng tin cô ấy hơn vì chuyện này.”
Khâu Sinh há hốc mồm, kinh ngạc: “Vậy tức là cái vụ tin đồn kia là do cậu tung ra!? Bảo sao chỉ trong một đêm mà cả trường đều biết!”
Thang Anh Trác nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đá hắn một cái: “Tung cái đầu cậu! Tiếng hét của cậu to đến mức mấy khu ký túc đều nghe rõ! Cậu tưởng binh sĩ ai cũng bị điếc chắc?!”
Khâu Sinh ngơ ngác một lúc, rồi lại cười toe: “Vậy tính ra tôi lập công lớn hả?”
Vệ Hòa ôm mặt bất lực.
Thang Anh Trác chẳng thèm để ý tên ngốc đó nữa.