“Huấn luyện lâu như vậy rồi, giờ chính là lúc kiểm tra kết quả của các cô cậu! Trước tiên, tôi sẽ phổ biến quy tắc.”

Kê Tiến đứng đối diện học viên, nghiêm mặt chỉ ra sau lưng:

“Ba ngày! Các cô cậu sẽ phải tự mình băng qua khu rừng đó mà không có thêm chi viện hay tiếp tế!

Trong suốt hành trình, sẽ có bẫy được bố trí sẵn, có huấn luyện viên phục kích, thậm chí có thể đụng độ cả tinh thú...

Tiêu diệt huấn luyện viên hoặc tinh thú đều sẽ được cộng thêm điểm thưởng!

Có thể chọn hành động một mình, hoặc lập đội cùng nhiều người!

Nhớ rõ! Các cô cậu chỉ có ba ngày, vượt quá giờ đó mà vẫn chưa về đích, sẽ bị đánh trượt!

Khi gặp tình huống ngoài khả năng, hãy lập tức phát tín hiệu cầu cứu. Mạng sống vẫn quan trọng hơn bài kiểm tra!

Rõ cả chưa?!”

Cả đám học sinh cùng hô to: “Rõ rồi ạ!”

【Mời tất cả nhận trang bị rồi tập trung tại lối vào. Kiểm tra sinh tồn bắt đầu đếm ngược 10 giây.】

Mười giây trôi qua, trí não phát thông báo: 【Cuộc thi sinh tồn chính thức bắt đầu!】

Lạc Tấc liếc nhìn màn chiếu trên không, đếm ngược 72 giờ tự động bắt đầu.

Từ Lệ Lệ, toàn thân vũ trang, đứng bên cạnh cô: “Đi thôi?”

Lạc Tấc không đáp lời, vẫn còn đang nhắn tin: 【Người anh em, mang tôi bay theo với!】

Bên kia hồi đáp ngay lập tức: 【Tọa độ 371, 245.】

Lạc Tấc nhếch khóe miệng, ra hiệu cùng Từ Lệ Lệ rời khỏi đội Xã hội học.

Năm phút sau, cô cùng Thang Anh Trác thành công hội hợp.

Thang Anh Trác chỉ vào những người bên cạnh, giới thiệu nhanh: “Vệ Hòa, lính đơn. Khâu Sinh, xạ thủ bắn tỉa.”

Vệ Hòa là người Lạc Tấc có ấn tượng — trong kỳ thi xạ kích trước đó, hắn cùng Hoắc An đều có thành tích rất mạnh.

Khâu Sinh vóc dáng gần giống cô, trên ngón tay chi chít vết chai, rõ là thường xuyên chạm súng.

Lạc Tấc khẽ gật đầu chào.

Khâu Sinh có gương mặt thanh tú, vừa cười vừa hỏi: “Anh Trác, cô em này là…?”

Thang Anh Trác: “Lạc Tấc, hệ Xã hội học, có chút khả năng chỉ huy cơ bản.”

Vệ Hòa nhìn cô chăm chú hồi lâu, rồi chợt thốt lên: “Cậu chính là… ‘bốn phút rưỡi’ đó à?”

Thang Anh Trác ho nhẹ nhắc nhở.

Lạc Tấc gật đầu thản nhiên: “Tớ có xem phần thi bắn súng của cậu, rất mạnh.”

Vệ Hòa nghe thế hơi sững lại, rồi lúng túng gãi đầu. Cứ tưởng cô kiêu căng khó gần, nào ngờ vừa gặp mặt lại được khen, làm hắn có chút xấu hổ.

“Được rồi, nếu mọi người có mặt đông đủ, chúng ta đi thôi.”

Thang Anh Trác nhấn xuống tai nghe, nghe được thông tin bên kia rồi nhún vai: “Tọa độ 371, 220.”

Khâu Sinh híp mắt: “Tìm được người rồi à?”

“Ừ.” Thang Anh Trác gật nhẹ, nhanh chân tiến lên.

Từ Lệ Lệ thầm đuổi kịp, rõ ràng nhóm người này có mục tiêu khác.

Tốc độ của lính đơn rất nhanh, nhưng nhờ mấy ngày liều mạng rèn luyện gần đây, Lạc Tấc vẫn bắt kịp được.

Từ Lệ Lệ cũng miễn cưỡng chạy theo.

Đột nhiên, cô dừng lại, cảnh giác nhìn về phía rừng cây.

“Đệt! Đừng có đen đủi thế chứ?” Khâu Sinh dừng lại, trên mặt thoáng vui mừng.

Vệ Hòa khịt mũi: “Có mùi tinh thú.”

“Khu vực này chắc chắn được thả sẵn tinh thú rồi.” Lạc Tấc nghiêm giọng nói.

Khâu Sinh sửng sốt: “Sao cô biết?”

“Quá yên tĩnh.”

Lạc Tấc liếc Thang Anh Trác, ánh mắt rõ ràng như muốn hỏi: Anh kiếm đâu ra thằng ngố thế?

Thang Anh Trác nghiêm mặt: “Nó đến rồi!”

Vừa dứt lời, một con Mật Thử Thú lao ra khỏi rừng!

Nó rống lên khi thấy nhóm người.

Ký ức về kỳ thi trước đó bị Mật Thử Thú bị tấn công vẫn còn ám ảnh, Từ Lệ Lệ vô thức lùi lại một bước.

Lạc Tấc không chút do dự, nâng súng lên nhắm thẳng mục tiêu.

“Đoàng!”

Viên đạn còn chưa ra khỏi nòng, một phát súng khác từ bên hông lao tới, trúng ngay con mật thử!

Khâu Sinh vác súng lên vai, nhếch cằm: “Bốn phút rưỡi, cô còn non lắm.”

Lạc Tấc nhếch mép cười nhạt: “Biết xấu hổ chút đi, con mồi đó là tôi thấy trước đấy.”

“Đứa nào ra tay trước thì con mồi đó là của đứa đó!”

Nói rồi Khâu Sinh lao thẳng về phía con mật thử!

Hắn di chuyển rất nhanh, con Mật Thử còn chưa trưởng thành, nhiều nhất chỉ là tinh thú hạng D, kém xa con ngày trước trong trường học.

Lại có thêm sự nhắc nhở của Thang Anh Trác, Khâu Sinh nhanh nhẹn hạ gục con Mật Thử.

Sắc mặt Lạc Tấc khẽ thay đổi, cô nhìn về phía Thang Anh Trác: “Đây đều là con thứ hai rồi! Sao trên đường toàn là phần của hắn vậy?”

Thang Anh Trác thở dài: “Đừng nóng vội, phía sau còn nhiều cơ hội.”

Khâu Sinh còn cố ý quay sang cô làm mặt quỷ.

Lửa giận trong lòng Lạc Tấc bùng lên, cô cười nhạt: “Nếu vậy thì cái gọi là tổ đội mạnh mẽ cũng chẳng cần thiết. Tách ra đi, thế là xong!”

“Hay đấy!” Khâu Sinh lớn giọng: “Nếu không nể mặt Anh Tử, còn lâu tôi mới thèm cùng đám Xã hội học lập đội!”

Từ Lệ Lệ nhất thời không rõ ý hắn là gì, tức giận quát: “Cậu nói cái quái gì thế?”

Lạc Tấc lạnh lùng: “Khinh thường Xã hội học à? Vậy thử thi xem, ai về đích trước! Ai thua phải gọi đối phương là ‘ba’!”

Vệ Hòa sững người, ánh mắt lưỡng lự nhìn hai bên.

Khâu Sinh lập tức hưởng ứng: “Thi thì thi! Ai sợ ai?”

Hai người chia ra hai hướng, thẳng thừng mỗi người một lối.

Thang Anh Trác cùng Vệ Hòa đứng đó tròn mắt nhìn nhau.

Vệ Hòa thấp giọng: “Kỹ thuật diễn đỉnh đấy… Làm tôi còn tưởng thật.”

Thang Anh Trác: “...”

Hắn có cần nói thẳng ra là có khi hai đứa đó nghiêm túc thật không?

Sâu trong rừng, đám học sinh của hoc viện Nhiên Trạch nhìn thấy cảnh đó đều không nhịn được lắc đầu.

La Suất nhếch mép: “Đây là thành viên nòng cốt của Nhất Quân sao? Hành động bằng cảm xúc vậy à?”

“Người đó hình như là ‘bốn phút rưỡi’ nổi tiếng gần đây đúng không?”

“Đáng ra ngay từ đầu đừng lập đội cùng Xã hội học mới phải, Thang Anh Trác đúng là có vấn đề về đầu óc rồi.”

Tề Phi Trì vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Kệ đi, giờ cứ tận dụng thời gian kiếm thêm điểm thưởng, còn lại tính sau.”

“Rõ!” Hơn mười sinh viên Học viện Nhiên Trạch phía sau cùng đáp lại.

Có thể thấy rõ, Tề Phi Trì có uy thế rất cao trong đội.

Sau khi ra khỏi khu vực đó, vẻ giận dữ trên mặt Lạc Tấc tan biến ngay, cô trở về trạng thái bình thản ngày thường.

Từ Lệ Lệ, chứng kiến toàn bộ cảnh thay đổi đó, ngơ ngác: “Vậy… vừa rồi là diễn à?”

Lạc Tấc giơ một ngón tay lên, ra hiệu im lặng: “Suỵt.”

Cô ghìm súng, khom người tiến về phía một gốc cây gần đó, nhìn ra xa.

Một người lính đơn đang gỡ mìn dưới chân, dáng vóc cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mang lại cảm giác quen thuộc.

Từ Lệ Lệ khẽ thốt lên: “Ấy, là hắn đó!”

Lạc Tấc nhíu mày: “Ai?”

“Điêu Tự Dân. Rất mạnh đấy, trình độ chắc trong top 3 lính đơn.”

Động tĩnh của hai cô không hề nhỏ, Điêu Tự Dân lập tức quét mắt về phía gốc cây nơi hai người đang nấp, giơ súng lên cảnh giác: “Ra đây!”

Lạc Tấc lập tức giơ hai tay lên cao, bước ra ngoài.

Điêu Tự Dân thấy trên ngực cô có phù hiệu Xã hội học, mới hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn nghiêm mặt: “Đi chỗ khác đi.”

Lạc Tấc tiến gần thêm chút: “Tôi có thể giúp.”

Điêu Tự Dân sững người: “Cô biết gỡ mìn à?”

“Biết chút chút.” Lạc Tấc ngồi xổm xuống bên chân hắn, khẽ cười:
“Xem ra huấn luyện viên vẫn còn hiền chán, ít ra bình thường chỉ quăng mìn đĩa thôi.” 

Lạc Tấc lấy chiếc do nhỏ ra, nghiêng con dao 45 độ xuống đất, kẹp vào vị trí nối kết, rồi lấy ra một quả cầu phòng nổ dán lên quả mìn. “Cạch” một tiếng, mìn bị khóa chặt.

Toàn bộ động tác cực kỳ thành thạo.

Điêu Tự Dân nhìn mà tim đập thình thịch.

“Xong rồi đấy.” Lạc Tấc phủi bụi trên người, đứng thẳng dậy.

Điêu Tự Dân thử nhích lên một chút.

Không có gì xảy ra.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi bãi mìn rồi cảm thán: “Cảm ơn.”

Đúng là không ngờ được, có ngày hắn lại được một cô gái từ khoa Xã hội học cứu mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play