Triển Chiêu nhìn nắp quan tài từ từ đóng lại, xung quanh tối sầm. Hắn có thể loáng thoáng nghe được giọng nói của anh em họ Đinh ở bên ngoài, nhưng chỉ là láng máng nghe không rõ, chúng cứ như được truyền đến từ một thế giới khác.
Dần dần mọi thứ đều yên tĩnh lại, tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình, ngoài chúng ra thì không còn nghe thấy thứ gì nữa. Sự yên tĩnh này chỉ khiến người ta khiếp sợ, hệt như bản thân bị thế gian ruồng bỏ.
Triển Chiêu ngoảnh lại, cô vẫn nằm im ở bên cạnh, thở rất yếu, ở nơi yên tĩnh đến vậy mà cũng nông như thế, hình như chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể thổi bay hơi thở yếu ớt này.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy một tay của cô, bàn tay cô lạnh đến mức khiến lòng hắn run rẩy không ngừng. Cô vẫn ngủ say, không hề cảm nhận được xung quanh. Triển Chiêu không khỏi thở dài, sao hắn lại không biết những lo ngại của Đinh Triệu Lan, nhưng… hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, dẫu mất hết công lực, chết vì suy kiệt thì đã sao? Chỉ cần cứu được cô, tất cả những thứ này chẳng là gì cả!
Hắn vẫn luôn cho rằng mình có thể hiểu được nỗi đau và vất vả của Nguyệt Hoa, nhưng đến hôm nay hắn nhận ra mọi thứ hoàn toàn không phải vậy. Chẳng hạn như bây giờ hắn đang nằm trong quan tài này, hắn mới thật sự hiểu được ngày hôm đó cô bị nhốt ở đây cô đã tuyệt vọng như thế nào, hoảng sợ như thế nào!
Hắn không khỏi xót xa. Hắn không dám chạm vào người cô, chỉ có thể dựa sát vào vách quan tài đá. Cái lạnh thấu xương chạy dọc theo sống lưng thẳng tới đốt ngón tay ngón chân của hắn, đúng thật lạnh như băng. Không biết lúc cô bị nhốt ở đây một mình có lạnh như thế này không? Hắn nhìn cô đau đáu thật lâu, với chút ánh sáng le lói chỉ thấy được gương mặt của cô lờ mờ, cô vẫn im lặng nằm đó, không chút phản ứng.
Triển Chiêu không khỏi cười khổ một thoáng, thì thầm: “Nguyệt Hoa, nếu nàng biết ta đang nghĩ gì vào lúc này, chỉ sợ nàng lại cười ta là đồ ngốc. Bọn ta ngàn dặm xa xôi dẫn nàng tới tận đây chỉ để nàng có được cảm giác kinh hãi, nhưng đến đây rồi ta lại chần chừ.” Hắn cười tự giễu: “Ta lại lo nàng ở trong mơ sẽ sợ hãi, nhưng nàng lại không thể nói ra, vậy phải làm sao đây? Ai có thể tới giúp nàng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT