Triển Chiêu lập tức đi lo liệu mọi thứ, chuẩn bị lương thực, bố trí thuyền, tất cả đâu vào đấy. Đinh Nguyệt Hoa thì mới khỏi bệnh, sức khỏe hãy còn kém nên chẳng hỏi hắn được gì, mà hắn cũng chỉ bảo cô yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện đều đã có cha con lão Chung trông nom, tất cả đã được thu xếp êm thấm.
Họ nhanh chóng nhổ neo, rời khỏi hoang đảo này, nơi mà họ đã bị nhốt trong một thời gian dài. Đi cùng họ đương nhiên còn có cha con lão Chung với mấy tên cướp. Điều này khiến Đinh Nguyệt Hoa khó tránh khỏi lo lắng, nhưng lão Chung nói mấy tên ấy cũng là bị ép làm cướp, chúng không hề muốn làm mấy chuyện tày trời này, giờ có cơ hội thoát đương nhiên phải rời đi.
Nghe vậy Đinh Nguyệt Hoa mới yên tâm, chứ thật tình cô chẳng thể nào tra hỏi cặn kẽ, thân thể cô quá yếu, chỉ có thể ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, hầu như chưa từng bước lên mũi thuyền.
Mọi chuyện cũng rất suôn sẻ, mấy tên cướp kia quen thuộc với vùng biển này, mới có hai ngày đã thấp thoáng thấy được bờ biển. Tiểu Miện rất vui mừng, cậu lập tức chạy tới báo việc này.
Đinh Nguyệt Hoa vừa mới thức dậy, cô chỉ “Ờ” một tiếng xem như trả lời. Mà tâm trạng của Triển Chiêu hình như cũng không tốt, hắn không có biểu hiện gì là vui vẻ, hạnh phúc.
Đinh Nguyệt Hoa suy nghĩ một thoáng, đoạn cười nói: “Không sao đâu, ta sẽ đưa chàng đến Khai Phong phủ trước. Nơi đó rất an toàn, bọn họ đối với chàng như người một nhà.” Như Triển Chiêu đã nói, mọi kí ức của hắn đều bắt đầu từ Đinh Nguyệt Hoa, cũng bắt đầu từ hoang đảo kia, bây giờ lại đưa hắn đến một nơi mà hắn không có chút ấn tượng nào, quả thật có hơi khó cho hắn.
Triển Chiêu thấy cô có chút lo lắng, bèn cười nói: “Không sao, dù sao nàng cũng ở cạnh ta, ta không lo gì cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT