Đinh Nguyệt Hoa chẳng qua là bị bệnh cũ hành một lúc, không có gì đáng ngại. Trước khi đi Thạch đại phu cũng căn dặn cô không được lo nghĩ nhiều, vẫn phải chú ý điều dưỡng. Cô vốn đang thấy phiền lòng với tất cả mọi thứ, bèn mượn việc bị ốm làm cớ nhốt mình trong phòng, như thế đã không cần gặp Tề Tiêu Vân, càng sẽ không… càng sẽ không gặp Triển Chiêu.
Dù vậy, hai ngày qua cô vẫn không được một khắc nào yên tĩnh. Tuy cô không ra ngoài, nhưng Đinh Triệu Huệ cứ chốc chốc lại qua kể với cô về tình hình của hai người đó, cô có không muốn nghe cũng không được. Cô nghe được Tề Tiêu Vân chỉ là bệnh cũ tái phát, sau một hai ngày nghỉ ngơi đã khỏe lại rồi. Riêng có Triển Chiêu vì cả đường phơi nắng phơi sương mà kiệt sức quá mức, sốt nhẹ vẫn không lùi.
“Xa như thế mà chạy thẳng một mạch tới đây, có làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi!” Đinh Triệu Huệ ngậm ngùi nói câu kết.
“Huynh lại gạt muội!” Đinh Nguyệt Hoa hơi bực mình, ném cuốn sách đang cầm sang một bên: “Hắn có nội lực thâm hậu, lý nào lại vậy được.”
“Muội không tin à? Thế tự mình đi xem thử đi, để coi hắn có phải còn đang sốt nhẹ hay không!” Đinh Triệu Huệ nhún vai, làm ra vẻ tin hay không thì tùy.
Dưới cơn tức giận Đinh Nguyệt Hoa đứng lên đi, nhưng tới được cửa lại dừng bước: “Tại sao muội phải đi xem? Hắn đã tới Đinh gia thì tức là khách của huynh, huynh cứ việc phụ trách, muội quản làm gì?”
“Được rồi, huynh quản, cứ để huynh quản!” Dáng vẻ Đinh Triệu Huệ rất ôn hòa: “Có điều Nguyệt Hoa à, trông muội lo lắng không yên thế này, rốt cuộc là đang lo lắng cái gì hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT