Nói tới đây, Lệ Lệ giận dữ đập bàn:
“Để dìm chết nhà tớ, cái gã đó còn cố tình dời quán ngay đối diện, ngang nhiên cướp khách. Từ lúc hắn chuyển sang đến giờ cũng được một tuần rồi, quán tớ không có lấy một bóng ma nào hết. Cứ thế này thì nhà tớ sập tiệm mất!”
“Vì bên đó đã bày một trận hút tài kéo tài lộc đi hết, nên bên cậu mới không có khách tới.”– Vân Bát Nhã buông tay.
“...Trận… trận hút tài?” – Lệ Lệ ngớ ra.
“Đúng vậy. Đây là một loại trận pháp phong thủy. Cậu có thấy hai con tỳ hưu đặt trước cửa kia không? Chỉ cần chúng vẫn còn ở đó thì toàn bộ tài khí bên đây đều sẽ bị hút về bên kia.”
“Được rồi, để tớ đập nát hai con đó!” – Lệ Lệ lập tức đứng phắt dậy, nổi đóa chạy đi tìm búa.
Bát Nhã kéo cô lại:
“Đừng làm liều. Phong thủy là chuyện vô hình, cậu không có bằng chứng cụ thể, làm ầm lên chỉ tổ bị coi là vu vạ, có lý cũng thành vô lý. Nếu cậu tin tớ, thì mau đi mua một cái gương thật lớn, tớ sẽ giúp cậu xoay chuyển cục diện trước mắt.”
“Cậu chỉ nhìn mặt thôi mà đã đoán ra tớ bị tiểu nhân chơi xấu, thì chuyện này tớ tin cậu 100%. Đợi đấy, tớ đi mua ngay!”
Lệ Lệ hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cầm ví đi mua đồ.
May mà gần đó có siêu thị, cô chọn một chiếc gương lớn nhất đem về.
Bát Nhã đặt gương lên bàn, dùng ngón tay vẽ vài nét lên mặt gương, sau đó đưa cho Lệ Lệ:
“Treo lên bảng hiệu đi, một lát nữa sẽ có khách vào.”
“Được! Để tớ thử xem sao.” – Lệ Lệ gật đầu, vào kho lấy thang, cẩn thận treo chiếc gương lên đúng vị trí.
Không hiểu là ảo giác hay thật, ngay khoảnh khắc gương được treo lên, Lệ Lệ cảm thấy cả lòng ngực như nhẹ hẳn đi.
“Xin hỏi… quán còn bán không?”
Đúng lúc Lệ Lệ vừa xếp thang xong, chưa kịp rửa tay thì một đôi nam nữ đứng trước cửa ngó vào hỏi.
Lệ Lệ sững người vài giây rồi mừng rỡ gật đầu liên tục:
“Có mở, có mở! Mời hai người vào!”
Hai người kia vẫn do dự chưa vào ngay.
Cô gái nhỏ giọng:
“Anh ơi, quán vắng vậy, liệu có ngon không đấy?”
“Đại đi em, chơi cả ngày anh cũng mệt rồi không muốn đi nữa. Vô đây luôn đi.” – Anh chàng xoa bụng, kéo bạn gái vào.
Lệ Lệ vội vàng cầm menu tiếp đón:
“Hai anh chị yên tâm, đồ ăn quán em ngon hết chỗ chê, chỉ là gần đây hơi xui nên trông vắng tí thôi. Nếu hai người không tin, bữa này em mời luôn, coi như quảng cáo.”
Chàng trai mắt sáng rỡ:
“Thật đó hả?”
“Thật mà!” – Lệ Lệ đập tay lên ngực đảm bảo.
“Vậy thì... bọn tôi không khách sáo đâu nhé!” – Anh chàng cười, cầm menu chọn món.
Cô gái cũng không phản đối gì, dù sao cũng là miễn phí, có dở chút cũng chấp nhận được.
Cặp đôi cũng không chọn món gì quá đáng, chỉ gọi ba món mặn và một canh, rồi đưa lại menu cho Lệ Lệ.
Lệ Lệ dặn họ chờ chút rồi kéo Bát Nhã chạy vào bếp sau.
“Bát Nhã, sao hay vậy? Có khách tới thiệt kìa!” – Gương mặt Lệ Lệ đầy phấn khích, không giấu nổi vui mừng.
“Đơn giản thôi. Gương vốn là vật có khả năng phản chiếu. Tớ vẽ thêm một phù phản chiếu lên đó, sao chép lại trận hút tài bên kia, nên tài vận cũng kéo về đây phần nào, khách bắt đầu tìm tới.” – Bát Nhã cười giải thích.
Lệ Lệ như vỡ lẽ:
“Hèn gì! Kỳ diệu thật đó.”
“Nhưng mà trận sao chép này hiệu quả cũng có hạn, không thể hút toàn bộ tài vận về. Nên là quán của cậu cũng không thể đông như xưa.”
“Không sao, có khách là tốt rồi!” – Lệ Lệ nhìn mọi việc rất thoáng.
Bát Nhã vỗ nhẹ vai cô bạn:
“Yên tâm đi, chuyện này tớ đã dính vô rồi, thì sẽ giúp tới cùng.”
Vốn dĩ người học huyền học là phải biết bảo vệ người thân.
Lệ Lệ là bạn thân nhất của cô, tất nhiên cũng nằm trong phạm vi được che chở.
“Cảm ơn cậu, Bát Nhã.” – Lệ Lệ xúc động nắm lấy tay cô.
Bát Nhã cười nhẹ:
“Bạn bè mà. Thôi, mau đi nấu đi, khách còn đang chờ kìa.”
“Ừ! Cậu ra ngoài ngồi nghỉ chút đi, lát nữa chúng mình cùng uống một ly!” – Lệ Lệ vừa nói vừa đẩy cô bạn ra khỏi bếp, sau đó bắt tay vào nấu nướng.
Tuy vẫn kém ba mình một chút, nhưng với nhiều năm học nghề, tay nghề của Lệ Lệ cũng không tệ. Món ăn được bưng ra, Bát Nhã và cặp đôi đều rất hài lòng.
Khi ăn gần xong, điện thoại Bát Nhã chợt reo lên.
Vừa nhìn thấy là chú gọi, cô liền nghe máy, giọng đầu bên kia rất gấp gáp:
“Bát Nhã, cháu có ở nhà không?”
“Cháu đang ở quán của Lệ Lệ.”
“Vậy ở đó đi, chú qua liền, có chuyện gấp!” – Nói xong liền dập máy.
Bát Nhã nhíu mày, linh cảm có chuyện.
Có lẽ... là kiếp nạn cô đã cảnh báo từ trước.
“Lệ Lệ, chú tớ gặp chuyện rồi. Tớ phải xử lý trước, xong việc sẽ quay lại giúp cậu giải quyết quán bên kia. Trong thời gian này, nhớ giữ kỹ cái gương.” – Cô thu dọn đồ đạc, đứng dậy dặn dò.
Lệ Lệ cũng buông đũa đứng lên:
“Tớ hiểu rồi, cậu đi đi, tớ chờ.”
Bát Nhã gật đầu, vừa bước ra cửa thì một chiếc Audi đen lao tới.
Chú cô hạ kính xuống, gương mặt tái mét hoảng loạn:
“Bát Nhã, lên xe!”
Không hỏi nhiều, cô mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Vừa ngồi vững, mới thấy phía sau còn có một người là thị trưởng trấn.
Cô từng gặp qua, giờ sắc mặt ông ta cũng trắng bệch, lại kèm theo nét mệt mỏi khôn cùng.
Vừa thấy Bát Nhã, ông ta cười gượng:
“Cô là cháu gái của anh Vân đúng không? Chính là người tặng lá bùa đó?”
Chú gật đầu:
“Vâng, thưa thị trưởng.”
“Cảm ơn cô rất nhiều, nhờ lá bùa đó mà tôi và anh Vân mới giữ được mạng.” – Thị trưởng nắm lấy tay cô, đầy cảm kích.
Bát Nhã nhẹ cười:
“Không cần khách sáo. Chú là người thân của cháu, đương nhiên cháu sẽ không ngồi yên. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú đáp:
“Một tiếng trước, chú chở thị trưởng tới trụ sở hành chính, giữa đường thì xe đột nhiên chết máy. Lúc thị trưởng vừa bảo gọi cứu hộ thì cách đó tầm trăm mét, một tấm bảng quảng cáo khổng lồ rơi xuống, đập nát cả mặt đường. Nếu xe vẫn chạy bình thường thì chắc chắn sẽ bị đè bẹp, hai người bọn chú… không chết thì cũng phế.”
Nói tới đây, chú rùng mình rợn gáy:
“Lúc đó chú mới nhớ đến lời cháu nói về kiếp nạn, liền lấy bùa hộ thân ra xem thì thấy… nó đã cháy thành tro.”
“Là vì lá bùa đã thay chú gánh nạn rồi.” – Bát Nhã điềm tĩnh nói.
“Đúng vậy! Thấy tro bùa, chú mới hiểu ra, xe bị chết máy chính là nhờ nó can thiệp. Vì ngay sau khi bảng rơi, xe tự nhiên lại… chạy được.” – Chú quay sang hỏi:
“Bát Nhã, vậy bây giờ xem như kiếp nạn của chú đã qua rồi phải không?”