Về đến phòng trọ, Vân Bát Nhã vừa đặt gói hàng xuống thì dì chủ nhà đã tìm đến cửa.
“Ờm… Bát Nhã à.” Dì chủ nhà có vẻ hơi ngượng nghịu, “Chuyện là thế này, dì định nói với con…hừm…căn nhà này dì định lấy lại sớm hơn dự kiến. Nhưng con cứ yên tâm! Tiền cọc các thứ, dì chắc chắn sẽ hoàn trả lại con đầy đủ.”
Vân Bát Nhã liếc nhìn tướng mạo của dì ấy, liền biết nguyên do, bèn cười chúc mừng, “Chúc mừng dì sắp được đền bù giải tỏa nhé.”
“Con biết rồi à?” Dì chủ nhà có chút kinh ngạc.
Vân Bát Nhã chỉ vào mắt mình, “Con nhìn ra mà.”
Dì chủ nhà tưởng cô nói đùa, cười ha hả nói: “Đúng vậy, khu chung cư cũ của chúng ta cứ nói là sẽ giải tỏa từ lâu rồi, nhưng chưa lần nào là thật. Lần này cuối cùng cũng thành sự thật rồi, vừa nãy ông chủ lớn còn đích thân đến, xe đỗ ngay cổng khu chung cư, đẹp lắm con ạ.”
“Con biết rồi, nhưng dì cho con xin thêm vài ngày nhé, đợi con tìm được nhà thì sẽ chuyển đi ngay.”
“Được thôi, vậy dì không làm phiền con nữa.”
Tiễn dì chủ nhà đi, Vân Bát Nhã đóng cửa lại, khẽ thở dài một hơi.
Thế là xong – việc không còn, nhà cũng mất, biết đi đâu bây giờ?
Vân Bát Nhã tựa vào cánh cửa suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định về quê.
Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được chú thím nuôi dưỡng. Họ đối xử với cô rất tốt, không vì chuyện cô là cô nhi mà hắt hủi, ngược lại còn đối xử với cô tốt hơn cả con ruột của mình.
Tính ra, cô cũng đã hơn trăm năm không gặp họ rồi, không khỏi cảm thấy nhớ nhung.
Vân Bát Nhã hít hít cái mũi hơi cay, lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé.
Quê cô cũng ở Hải thị, nhưng là vùng ngoại ô heo hút, ít người lui tới nên đặt vé cũng khá dễ dàng.
Ba ngày sau, Vân Bát Nhã bước ra khỏi nhà ga, liền nhìn thấy người đến đón mình, liền cười rồi vẫy tay, “Anh!”
Anh họ Vân Kiệt cũng nhìn thấy cô, nhanh chóng bước đến xách hành lý giúp cô, “Con nhỏ chết tiệt này, ra ngoài mấy năm cuối cùng cũng chịu mò về rồi à?”
Vân Bát Nhã biết mình sai nên cười hì hì lấy lòng.
Sau khi vào đại học, cô ít về quê hẳn, vì đã trưởng thành rồi, không tiện ngửa tay xin tiền chú thím nữa, nên cô ở lại thành phố làm thêm.
Sau khi tốt nghiệp cũng không về là vì mắc bệnh trầm cảm, không muốn họ biết mà lo lắng thêm cho mình.
Nhưng sau khi “chết” một lần, cô mới nhận ra, việc mình biến mất, không nói năng, không liên lạc gì, mới là điều khiến người thân đau lòng nhất.
Trong đầu cô cứ lởn vởn hình ảnh chú thím khóc vật vã bên thi thể mình ở đời trước…
Có lẽ chính vì thế, cô mới không phi thăng thành công, vì cô nợ họ, nên ông trời đặc biệt cho cô quay lại để bù đắp, có như vậy mới có thể phi thăng lại được.
Thấy Vân Bát Nhã cúi đầu không nói, Vân Kiệt còn tưởng lời mình nặng nề quá, vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi Bát Nhã, anh…”
“Không phải lỗi của anh đâu, là em đột nhiên nhận ra mình trước đây đã sai lầm đến nhường nào, may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.” Vân Bát Nhã lau khóe mắt, cười rạng rỡ, “Anh, chúng ta về nhà thôi.”
“Được, về nhà thôi!”
Trên chuyến xe buýt về thị trấn nhỏ, Vân Kiệt kể đủ thứ chuyện đã xảy ra trong nhà những năm gần đây, còn nói đã xây nhà mới, còn đặc biệt để lại cho cô một phòng, trang trí đẹp lắm.
Vân Bát Nhã vừa vui vừa mong đợi.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy căn nhà mới, lông mày liền cau lại, rồi lại đánh giá xung quanh, sắc mặt trở nên khó coi và nghiêm trọng.
“Bát Nhã, em sao vậy?” Vân Kiệt thấy cô dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng, không khỏi lo lắng hỏi.
“Anh, ai chọn vị trí xây nhà vậy?”
“Thầy Trần ở thị trấn.” Vân Kiệt trả lời.
Thầy Trần nổi tiếng là cao nhân phong thủy trong vùng. Nhưng thật giả ra sao thì không ai dám chắc.
Người dân ở đây vốn không tin mấy chuyện phong thủy cho lắm, nhưng cứ xây nhà, cải táng là phải gọi thầy – phần vì thói quen tổ tiên để lại, phần vì tâm lý có kiêng có lành.
“Thầy Trần? Em nhớ ông ấy đã mất mấy năm trước rồi mà?” Vân Bát Nhã giật mình.
Lẽ nào… xác sống đội mồ dậy coi đất?
“Không phải thầy Trần đó, là con trai ông ấy, nói là kế thừa y bát của cha nên tụi anh vẫn gọi là thầy Trần.” Vân Kiệt giải thích.
“Thì ra là vậy.” Vân Bát Nhã gật đầu trầm ngâm.
Đã bảo mà, thầy Trần trước đây xem phong thủy cho dân trong trấn gần nửa đời người, sao có thể mắc lỗi sơ đẳng như vậy.
“Cái gì mà kế thừa y bát, kế thừa y bát mà đến cả cục diện phong thủy như vậy cũng không nhìn ra được?” Vân Bát Nhã nheo mắt lẩm bẩm.
“Bát Nhã, em đang nói gì vậy?” Vân Kiệt tò mò nhìn cô một cái.
Vân Bát Nhã cười cười, “Không có gì, đợi em vào xem rồi sẽ nói cho anh biết.”
“Vậy còn chờ gì nữa, mau vào nhà đi.” Vân Kiệt tưởng cô sốt ruột muốn xem nhà mới rồi, không nói hai lời, kéo tay cô vào nhà.
Chú thím đã chuẩn bị cơm nước từ sớm để đợi cô, thấy cô về, mừng đến phát khóc, không ngừng hỏi han ân cần, không ngừng gắp thức ăn vào bát cho cô.
Vân Bát Nhã nhìn bát cơm đầy ú ụ trước mặt, vừa buồn cười vừa cảm động.
Sau bữa cơm, Vân Bát Nhã không quên chính sự, xem xét toàn bộ ngôi nhà mới một lượt, khuôn mặt xinh đẹp đen sầm lại, “Quả nhiên là Tang Phong Sát!”
Cái gọi là Tang Phong Sát, chính là một loại tà khí cực kỳ hung ác.
Ở lâu trong ngôi nhà bị Tang Phong Sát bao phủ, không những cơ thể sẽ dần suy yếu, mà tài vận cũng sẽ thất thoát, thậm chí còn có tai ương đổ máu.
“Anh, làm phiền anh một chuyện, giúp em chuẩn bị bút lông sói, chu sa và giấy vàng!” Vân Bát Nhã quyết định ra tay, phá bỏ Tang Phong Sát này.
Đây là nhà của cô, ở đây đều là những người thân thiết nhất của cô, cô tuyệt đối không thể để họ gặp chuyện.
“Em muốn cái gì cơ?” Vân Kiệt tưởng mình nghe nhầm.
Vân Bát Nhã lặp lại lần nữa.
Vân Kiệt nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, “Em muốn mấy thứ này làm gì? Bị sốt à?”
Anh không nhịn được muốn sờ trán cô.
Vân Bát Nhã trực tiếp hất tay anh ra, “Trời ơi, em có sốt đâu, anh cứ tìm cho em trước đi, lát nữa em sẽ nói cho anh biết!”
“Được rồi.” Vân Kiệt dù thấy cô thần thần bí bí, nhưng vẫn đi làm theo.
Vừa hay con phố gần đó có một cửa hàng dịch vụ tang lễ trọn gói, những thứ này trong cửa hàng đều có bán.
Vân Kiệt đưa những thứ này cho Vân Bát Nhã, cô kiểm tra một chút, tuy đều là loại kém nhất, nhưng vẫn có thể dùng được.
Vân Bát Nhã gấp tờ giấy vàng, rồi bắt đầu cắt.
Chú thím và Vân Kiệt đứng bên cạnh tò mò quan sát.
“Hai người nói xem, Bát Nhã định làm gì vậy?” Thím hạ giọng hỏi đầy khó hiểu.
Chú thì có chút kiến thức, đoán ra ngay, “Tôi thấy con bé định vẽ bùa.”
“Vẽ bùa?” Vân Kiệt và thím đồng thanh.
Chú khẽ ho một tiếng để phổ cập kiến thức, “Tôi là tài xế của ông thị trưởng, ông thị trưởng rất tin vào mấy cái đạo thuật này. Mấy hôm trước, tôi còn chở ổng đến một đạo quán, đạo sĩ ở đó đã dùng mấy thứ này để vẽ bùa đó.”
“Nhưng Bát Nhã không phải đang đi làm sao? Sao lại dính vào mấy cái trò lừa bịp này rồi?”
Ba người nhìn Vân Bát Nhã, đều tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không làm phiền cô.
Sau khi Vân Bát Nhã cắt giấy vàng thành kích thước đủ dùng, cô cầm bút lông sói bên cạnh chấm vào chu sa đã được pha sẵn, hít một hơi, tập trung linh lực vào đầu bút, bắt đầu vẽ trên giấy vàng.
Nét bút rồng bay phượng múa, mỗi khi vẽ một nét, đầu bút lại có một tia sáng vàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường theo đó di chuyển lên trên giấy.
Mắt Vân Kiệt trợn tròn, “Phát… phát sáng rồi!”