Ngày hôm sau, Bạch Hiểu Yến chưa kịp vào phòng đã gọi to, đặt hộp cơm lên bàn trà. Kiều Yên Như vươn tay định mở ra, cô ta lại không chịu, cứ khăng khăng muốn mở giúp.
Khiến Kiều Yên Như vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Tôi đâu có yếu đến mức ấy.”
Bạch Hiểu Yến bật cười một tiếng, vừa mở hộp cơm vừa nói:
“Em không biết hôm qua mặt em trắng bệch đến cỡ nào đâu. Nhìn mà tim tôi muốn vỡ luôn đó.”
Cũng không trách được Thẩm Lạc Hàn sốt ruột, nhìn bộ dạng yếu ớt đó ai mà không đau lòng.
“Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi.” Kiều Yên Như cầm đũa, từng miếng từng miếng ăn chậm rãi.
Bạch Hiểu Yến rửa tay sạch sẽ, chống cằm ngồi bên cạnh ngắm cô ăn. Cảnh ấy, thật sự rất dễ khiến người khác mềm lòng…
“Yên Như, em phải cẩn thận với Trương Khả Tình đấy. Hai hôm nay tôi cứ thấy cô ta hay lượn lờ bên cạnh anh Thẩm .” Bạch Hiểu Yến không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Trương Khả Tình mạnh thật, nhưng dã tâm cũng không nhỏ.
Kiều Yên Như nuốt một miếng cơm:
“Bên cạnh anh ấy có ai, em không thể kiểm soát.”
Cô nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng lòng người dễ đổi, mà cô thì thực lực kém. Ngày nào đó Thẩm Lạc Hàn thích người khác, chuyện đó cũng đâu phải không thể xảy ra.
Bạch Hiểu Yến thấy cô bình thản như vậy thì giận đến phát cáu:
“Em phải chủ động một chút chứ! Cố ý ân ái trước mặt Trương Khả Tình đi, cho cô ta biết rõ ai là người bên anh ấy!”
Kiều Yên Như không tài nào tưởng tượng được cái cảnh tượng đó, bèn uống một ngụm nước cho qua chuyện.
“Để rồi tính.” cô trả lời lửng lơ.
Bạch Hiểu Yến thấy cô không để tâm, đành phải bỏ qua.
---
Hai ngày trôi qua, cơ thể Kiều Yên Như đã gần như hồi phục. Khi Thẩm Lạc Hàn dẫn đội ra ngoài tìm kiếm vật tư, cô cũng xuống lầu giúp đỡ.
Có Thẩm Lạc Hàn che chở, không ai dám nói nặng nói nhẹ với cô. Ngay cả Lưu Yến cũng chỉ dám sau lưng buôn chuyện bậy bạ.
Khi Kiều Yên Như đang lau bàn, bên kia vang lên tiếng kéo ghế.
Tay cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang.
Quý Viễn Trầm đang ngồi chếch bên kia, người hơi nghiêng về phía cô, đôi mắt phượng như dán chặt lấy cô.
Bàn họp lúc này chẳng còn ai xung quanh, Kiều Yên Như nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục lau sạch mặt bàn còn sót lại.
“Khỏe hơn chưa?”
Giọng hắn mang theo vẻ lười biếng, nhưng rất êm tai.
Hắn hỏi han khiến Kiều Yên Như ngạc nhiên, không kìm được mà ngước nhìn.
Quả thật Quý Viễn Trầm đang nhìn cô, ánh mắt không tránh né.
“Tôi cũng hồi phục gần như rồi.” cô vội vàng cúi đầu, tay lau càng nhanh hơn.
Quý Viễn Trầm trầm mặc nhìn cô.
Không hiểu sao, Kiều Yên Như lại có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm như con mồi
“Vừa nãy ra ngoài thu thập vật tư, tìm được chút đồ bổ. Để ở cửa phòng cô.”
Kiều Yên Như hoàn toàn khựng lại, ngẩn người:
“Đồ… bổ sao?”
“Ừ.” Nói xong, Quý Viễn Trầm đứng dậy rời khỏi bàn họp.
Kiều Yên Như sững sờ. Không phải Quý Viễn Trầm ghét nhất là kiểu người kéo chân người khác như cô sao? Sao lại đưa đồ bổ cho cô?
Lau xong bàn, rửa tay sạch sẽ, cô lên tầng hai. Trước cửa phòng có mấy túi giấy được đặt ngay ngắn.
Cô mang túi vào trong, mở ra xem. Bên trong là một số nguyên liệu khô bổ dưỡng đóng gói tinh tế, có vẻ như không phải vật phẩm thu thập được ngoài kia.