6.
Tôi bò xuống giường, chân mềm nhũn đến mức quỳ sụp xuống trước mặt Trình Hòa. Trình Hòa mặc bộ đồ ngủ, tóc rối bù như vừa bị bom n/ổ, dí thẳng điện thoại vào mặt tôi.
“Cậu tự nghe đi!"
Mỗi ngày phòng livestream của tôi chỉ có vài trăm lượt xem, làm sao lên top tìm kiếm nổi?
Tôi ngơ ngác mở video màn hình đen có phụ đề. Giọng bị biến thanh của tôi và Lục Minh vang vọng từ tai trái sang tai phải.
“Bây giờ không được mà, tớ chưa làm xong mà, ừm ừm..."
“Để tớ làm trước."
“Hôm qua cậu đã hứa thưởng cho tớ rồi."
“Không chịu đâu, phải bây giờ cơ.”
Trình Hòa gãi đầu gãi tai, chống nạnh nhìn quanh phòng.
“Khai đi, cậu giấu gã trai hoang kia ở đâu rồi?”
Tôi vẫn chưa hoàn h/ồn sau đoạn ghi âm. Hôm qua Lục Minh liên tục nắm cổ tay tôi, lúc điện thoại rơi xuống đất, tôi tưởng buổi livestream đã kết thúc rồi.
Trình Hòa luôn lo tôi bị lừa gạt, giờ sự việc ầm ĩ thế này, cậu ấy càng nghi ngờ đối phương có âm mưu từ trước.
Ngay lúc này, một trong hai nhân vật chính từ từ thò đầu ra.
Giọng khàn đặc: “Đoạn ghi âm... là thật à?”
7.
Tin x/ấu: Bí mật bị lộ.
Tin tốt: Chỉ lộ một nửa, chỉ mình tôi bại lộ.
Tôi hẹn Trình Hòa tối nay dùng bữa thảo luận chi tiết, vừa dỗ dành vừa lừa gạt để mời cậu ấy rời đi.
Quay đầu lại thì thấy Lục Minh đã khoác chiếc áo hoodie đen, bước xuống khỏi giường.
Hắn xoa thái dương, kéo thanh tiến độ tua đi tua lại đoạn video.
“Hôm qua cậu đưa người ta về ký túc xá à?"
Hắn không nhớ chuyện tối qua thật.
Tôi thở phào nhẹ nhõm thay hắn, nếu biết mình s/ay rượu rồi ôm người khác đòi hôn, chắc hắn sẽ x/ấu hổ lắm.
Tiếng ghế dịch chuyển trong video được thu lại rất rõ.
Lục Minh như tự hành hạ mình, nghe lại lần nữa.
Rồi đ/á vào ghế mình, khẽ chửi: “Đệt, thế là tối qua sau khi say mèm, hai người... hai người đã..."
Lục Minh tuyệt vọng vuốt tóc: “Tớ biến thành ông chồng ngủ quên rồi."
Tôi nhặt chiếc điện thoại vỡ, ngơ ngác nhìn hắn.
Tối hôm đó, tại quán ăn sinh viên.
Trình Hòa cắn miếng đùi gà rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Cái gì? Cậu nói ai cơ?“
Tôi vội kéo cậu ấy ngồi xuống, hạ giọng thì thào: “Nhỏ thôi, cậu hứa giữ bí mật mà."
Trình Hòa bỏ đùi gà xuống, cắn miếng không khí: “Bảo tớ giữ bí mật còn được, nhưng sao ngay cả Lục Minh cậu cũng không nói? Cậu định làm gì? Diễn kịch * Tình Khúc Ánh Xanh* à?"
Tôi lật nhanh tấm ảnh nhóm đội bóng rổ trong chat, gửi qua.
“Hắn là trai thẳng, tớ chỉ muốn tránh phiền phức. Hắn uống quá chén quên hết thì tốt quá.“
Ai ngờ Trình Hòa khẽ cười lạnh: “Đứa nào mà chưa khoác tay thân mật với các bạn nữ, tớ khoác tay với cả tám trăm bạn, thế tớ cũng thành trai thẳng à?"
Trình Hòa nheo mắt: “Việc này giao cho tớ, để xem cái tên Lục Minh này có thẳng thật không.“
Tối nay Trình Hòa còn hẹn người khác, khi tôi về tới phòng ký túc, phát hiện Lục Minh đã đi mất, trên bàn để lại chiếc điện thoại đời mới nhất.
Cả mấy nghìn tệ, gần bằng chi phí cả năm của ông nội.
Tôi chụp ảnh gửi cho Lục Minh, không may để lộ vết hằn đỏ trên cổ tay.
Tối qua Lục Minh nắm tay tôi quá chặt, vết chai ở lòng bàn tay cứ cọ xát mãi.
Tôi vôi thu hồi tin nhắn, nhưng Lục Minh đã trả lời: ‘Câu cứ giữ đi, coi như tiền tro mấy ngày nay.’
Tôi từ chối mãi, nhưng Lục Minh không hồi đáp nữa.
Mãi đến lúc tôi tắm xong mới thấy link bài viết hắn chuyển cho từ nửa tiếng trước:
'Cảnh giác! 8 hành động nhỏ tố cáo kẻ bạo hành tiềm ẩn!'
Tôi chọc avatar hắn, sao lại tự mỉa mai mình như thế.
8.
Vì chuyện lên top tìm kiếm, hôm nay hội fan cực kỳ nhộn nhịp.
Thậm chí có fan còn viết cả fanfic về tôi và Lục Minh.
Tôi bấm vào đọc, nhìn qua màn hình điện thoại nứt gãy, mặt đỏ dần lên theo từng chữ.
'Chỉ thế này đã không chịu nổi rồi? Đừng run, đây chính là thứ cậu tự tay khắc mà.'
‘Không thích cái này? Vậy cậu tự chọn đi, đã chọn thì không được hối hận.’
Tôi cắn chặt chăn, thậm chí còn cảm nhận được bụng dưới hơi nóng ran.
Đang lúc đắm chìm vào truyện thì quản trị viên 'L' xóa sạch tất cả fanfic trong nhóm.
Còn đổi tên nhóm thành 'Lướt mạng lành mạnh, văn minh từ bạn.'
Đúng là ngược lại ý trời.
Tôi nhấn vào avatar 'L': 'Tớ cũng thấy mọi người quá đáng lắm, cho tớ xin bản copy được không?"
'L' lập tức gửi link dẫn
'K/inh h/oàng! Tác hại khôn lường của d/ục v/ọng, xem xong bạn còn dám yêu không?
Tốt tốt, không cho thì thôi.
Chọc vào tôi là hắn đ/á phải bông gòn rồi đấy.
Tôi cắn chăn ngủ thiếp đi, lại mơ thấy Lục Minh.
Khác biệt là, cảnh tượng biến thành đoạn phim....
Trời chưa sáng hẳn tôi đã lao vào toilet, quay về thấy ký túc xá trống không mới chợt nhận ra, Lục Minh sẽ không quay lại nữa.
Tâm trạng rơi tự do, tôi nhón chân lấy chiếc gối trên giường Lục Minh ôm vào lòng.
Cả đêm hắn sờ soạng tôi, xong rồi bỏ đi. Tôi mượn gối hắn dùng chút cũng không quá đáng chứ?
Sau trận giận dỗi nho nhỏ, tôi ôm gối ngủ một giấc tới sáng.
Lần này không có Lục Minh, tôi mơ về những ngày cùng ông nội chạm khắc gỗ.
Ông tôi chẳng có gì nổi bật, quanh năm đi đóng đồ gỗ kiếm cơm, nuôi bố tôi đến lúc lập gia đình.
Nhưng ai ngờ được, năm mẹ tôi mang thai tôi, làng gặp lũ lớn. Bố tôi tình nguyện đi chống lũ rồi không bao giờ trở về.
Mãi đến khi tôi năm tuổi, trời mưa to cuốn miếng bùa bình an từ núi xuống, h/ài c/ốt bố tôi mới được tìm thấy.
Hôm bí thư thôn đem khúc xươ/ng tay về, ông tôi ngồi khắc bùa bình an suốt cả ngày trong sân.
Cũng từ hôm đó, tôi chính thức học nghề chạm khắc gỗ.
Tác phẩm đầu tay cũng là bùa bình an.
Ông tôi không biết chữ, chẳng chê bùa chú vô dụng, chỉ trách mình khắc không đủ nhiều để bảo vệ được con trai.
Tính cách ông cũng mềm mỏng hơn từ dạo ấy.
Trước kia khi tôi bị bắt nạt, ông thường dắt tôi đi đòi công bằng. Từ đó trở đi, ông dần không đứng ra bảo vệ tôi nữa.
9.
Trong mơ tôi khóc ướt đẫm gối, tỉnh dậy đã đói cồn cào.
Tôi lồm cồm bò dậy m/ua vội hộp cơm trưa, vừa về đến ký túc xá thì Trình Hòa điên cuồng gọi điện.
“Mạc Tri Nam, cậu đang ở đâu cũng được, đừng về phòng đã.”
“Chuyện lên top tìm kiếm của cậu vừa mới ng/uội, hai thằng bạn cùng phòng n/ão phẳng đã tiết lộ tên trường ta rồi. Giờ chắc chúng nó đang chầu chực trong phòng đợi xử lý cậu đấy."
Lời Trình Hòa vừa dứt, cửa phòng đã bị mở tung từ bên trong.
Bàn học chất đống đồ đạc lộn xộn, d/ao khắc đã biến mất.
Giường chiếu nhem nhuốc vệt sơn acrylic, giống hệt hiện trường một vụ án mạng.
Vương Hạo khoanh tay trước ng/ực, khuôn mặt méo mó như quả bóng bay rẻ tiền, bên cạnh gã là Trương Vy g/ầy đét như cây sào thành tinh.
“Tao đã bảo mà, chính nó đấy."
Vương Hạo bước tới, dùng một tay túm cổ áo tôi:
“Mày đoán xem nhà trường biết chuyện này thì có đuổi học mày không?"
Hắn vung tay định đ/ấm thẳng vào mặt tôi.
Trong chớp mắt, tôi như quay về thuở nhỏ bị đám trẻ con dúi đầu vào hẻm đ/ánh hội đồng.
Tôi nhắm chặt mắt chờ đợi cú đ/ấm, nhưng cảm giác đ/au đớn mãi không tới.
Mở mắt ra, Lục Minh đang ghì chặt nắm đ/ấm của gã, gương mặt lạnh như băng.
“Hay là mày đoán xem hôm nay mày có nguyên vẹn bước ra khỏi đây không?"
Nghe nói một trong đám bạn cùng phòng cũ từng bị Lục Minh đ/á/nh cho tơi tả là đàn em của Vương Hạo.
Chắc không ai hiểu rõ dáng vẻ của Lục Minh khi đ/á/nh nhau hơn chính Vương Hạo.
Cảnh hỗn loạn bủa vây, tôi vội kéo Lục Minh chạy ra ngoài.
Tay hắn bị thương, đ/ốt ngón tay sưng đỏ.
“Vết thương này phải được xử lý ngay, có đụng phải giường gỉ sét không? Có cần tiêm uốn ván không? Cậu mang theo thẻ bảo hiểm chưa?"
Tôi cầm tay hắn mà run bần bật.
Ngẩng lên mới phát hiện Lục Minh đang chăm chú nhìn tôi, bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay tôi.
"Mạc Tri Nam, nhà tớ có th/uốc, đừng run.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình sơ suất, hình như đã vượt quá giới hạn.
Sao lại nắm tay người ta? Một tiếng nói khác trong đầu vang lên: Bạn tốt nắm tay nhau có sao đâu?
Tôi giẫm lên bóng Lục Minh, vừa kết thúc trận chiến nội tâm thì chân đã thành thật bước qua cửa nhà hắn.
“Ngơ ngác làm gì, không phải muốn giúp tớ bôi th/uốc sao?"
Tôi nhận hộp y tế, cẩn thận lau vết thương.
Làm điêu khắc gỗ nhiều, tay tôi đầy s/ẹo chằng chịt, xử lý vết thương với tôi vốn không phải chuyện khó.
"Mạc Tri Nam."
Vừa băng bó xong, Lục Minh chợt gọi tên tôi.
Lần thứ hai rồi.
Hôm nay hắn đã gọi tên tôi lần thứ hai.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện chúng tôi vẫn đang ngồi sát gần nhau.
Hơi thở quyện vào nhau, từ xa nhìn như đôi thiên nga quấn quýt.
Tim tôi đập thình thịch, không biết Lục Minh có giống tôi không?
Nhưng hắn hỏi: “Khi Vương Hạo động tay động chân, sao không tránh?"
Tôi nuốt nước bọt, giải thích thế nào đây?
Đánh không lại, thà cam chịu còn hơn phản kháng. Đợi họ chán thì sẽ tự giải tán.
“Cậu thấy tớ vô dụng lắm đúng không?”
Đằng nào từ nhỏ đến lớn, tôi cũng đã quá quen với những lời mỉa mai ấy.
Nhưng khi phơi bày góc khuất này trước mặt Lục Minh, tôi vẫn cảm thấy mặt nóng bừng. Sao có thể nh/ục nh/ã đến thế?
Chờ mãi không thấy trả lời, tôi kéo kéo vạt áo định về thì bị hắn nắm chặt cổ tay.
“Là bạn trai cậu nói thế à?"
Tôi ngẩn người, mãi mới hiểu Lục Minh đang nhắc đến người cùng tôi lên top tìm kiếm.
Chưa kịp trả lời, hắn kéo tôi ngồi xuống: “Cậu không vô dụng. Phản kháng cần dũng khí thật, nhưng cậu nghĩ nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi sao?"
“Chẳng phải chúng nó đã lợi dụng sự nhẫn nhịn của cậu để b/ắt n/ạt cậu à?”
“Mạc Tri Nam, cậu đúng là ngốc ch*t đi được.”
Tôi nhìn Lục Minh, mãi lâu không thể hoàn h/ồn.
Ông nội chỉ dạy tôi nhẫn nhịn, nhường nhịn.
Chỉ có Lục Minh nói: “Mạc Tri Nam, sao không phản kháng? Cậu đúng là đồ ngốc.”
10.
Tôi không thể ở ký túc xá được nên đành trơ trẽn ở lại nhà Lục Minh.
Tôi co ro ngủ trên ghế sofa, cả đêm chẳng mộng mị, tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Minh.
Hắn vẫn chưa tỉnh giấc, một tia nắng len qua khe rèm chiếu vào hàng mi tôi. Hôm qua ôm gối của hắn ngủ, hôm nay thẳng thừng ôm luôn bản chính.
Mạc Tri Nam à Mạc Tri Nam, cậu ngày càng có tiến bộ nhỉ.
Tôi nhón chân đứng dậy, bỗng trượt tay khiến cả khuôn mặt rúc vào hõm cổ hắn.
Trên người Lục Minh luôn thoảng mùi bạc hà the mát, tôi vô thức hít một hơi, ngẩng lên đã thấy Lục Minh đang trừng mắt nhìn tôi.
Bầu không khí trở nên gượng gạo. Đã chui vào giường người ta lại còn làm trò bi/ến th/ái như vậy. Tôi xoa mũi: “Xin lỗi, cũng không hiểu sao tớ lại mộng du, trước đây chưa từng như thế..."
Lục Minh như không bận tâm, giơ tay lên giọng lè nhè: “Giúp tớ thay đồ được không?"
Tôi gần như nhắm tịt mắt thay đồ cho hắn. Giữa chừng Lục Minh còn hỏi: “Hôm qua cậu ở đây, bạn trai cậu biết không?"
Hắn cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ “bạn trai" khiến tôi muốn đuối lý. Tôi chỉnh lại quần áo cho hắn, ấp úng nói: “Chia tay rồi, đừng nhắc nữa."
Lục Minh khựng lại, tôi vội chui vào nhà vệ sinh. Vì bỏ chạy quá nhanh nên tôi hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đang dõi theo sau lưng.
Khi quay lại trường, ký túc xá vẫn tan hoang. Lục Minh tựa cửa nhìn tôi: “Cậu vẫn định ở đây?"
Những bức tượng gỗ vương vãi khắp nơi, giường chiếu còn đầy vết sơn. Tôi thở dài, Lục Minh tiếp lời: “Chỗ tớ chứa thêm một người cũng không sao."
Tôi quay đầu nhìn hắn. Lục Minh cúi người cất bức tượng gỗ dở dang vào thùng carton: “Phòng ngủ có thể kê thêm giường, phòng khách bố trí bàn làm việc, cậu livestream đến mấy giờ cũng được."
Có lẽ Lục Minh không biết lời hắn nói hấp dẫn thế nào. Không lo bạn cùng phòng quay về gây sự, muốn bày bao nhiêu đồ tùy thích, livestream tới khuya cũng chẳng ai phàn nàn.
Tôi chống tay lên lan can: “Thế tiền phòng?"
“Tớ không thích ăn ở căng tin. Nếu cậu nấu ăn giúp tớ thì miễn phí.“
Tôi suýt nhảy cẫng lên, vội vã xếp đồ: “Yên tâm đi, tớ nấu ăn từ khi còn chưa cao bằng bếp, tay nghề cực đỉnh."
Lục Minh im lặng bỏ chú mèo con m/ập ú vào hộp. Đồ đạc tôi ít ỏi, Lục Minh chuyển một lần là xong.
Dụng cụ điêu khắc gỗ chất đầy bàn làm việc phòng khách, bên cửa sổ là cây ngọc lan trắng cao lớn. Điều duy nhất thiếu sót là chiếc giường vẫn chưa được mua.
Tôi đang xem giường gấp trên mạng thì điện thoại tôi bị Lục Minh giật phăng: “Mạc Tri Nam, tớ đói rồi."
Tôi như được khai sáng, lập tức chạy vào bếp xào ba món. Tối đó Lục Minh mua hai chai rượu, nói là mừng tôi dọn nhà.
Thoáng chốc nhớ lại lần hắn say rượu trước đây, tôi ngập ngừng không động tay. "Sao, không thích uống rượu?“
Không phải tôi không uống được. Ông tôi và tôi đều uống rất khá, hầu như chưa say bao giờ. Nhưng Lục Minh thì…
Thấy tôi im lặng, Lục Minh đẩy rượu sang: “Em họ tớ cũng không thích rượu, hôm liên hoan đội bóng rổ nó chỉ uống nước dừa, hình như trong nhà còn, tớ đi lấy."
Liên hoan đội bóng rổ? Em họ?
Tôi chộp lấy tay hắn để x/á/c nhận: “Là cô gái đứng cạnh cậu trong tấm ảnh chung đó hả?"