1.
Năm tôi thiếu tiền nhất, tôi đã livestream làm đồ gỗ mỹ nghệ trong ký túc xá để kiếm tiền tiêu vặt.
Hai đứa bạn cùng phòng người bản địa chê tôi phiền phức, đều dọn về nhà sống hết.
Một mình tôi lại thấy thoải mái.
Nghe tin này, Trình Hòa - cậu hàng xóm cùng gu với tôi – đặc biệt dặn dò:
“Trước đây hắn đ/á/nh nhau với bạn cùng phòng mới phải đổi phòng đấy, cậu tránh xa hắn ra nhé."
“Có chuyện gì thì gõ tường báo hiệu, nghe chưa?"
Tôi khắc cốt ghi tâm những lời cậu ấy nói.
Từ nhỏ, vì ngoại hình ẻo lả lại ít nói nên tôi chẳng có bạn bè gì.
Mãi đến khi Trình Hòa tiếc nuối nắm tay tôi, tôi mới biết hóa ra thích đàn ông cũng chẳng có gì to tát.
Lục Minh khi im lặng trông rất lạnh lùng.
Ba ngày đầu hắn chuyển đến, tôi sợ đến mức không dám mở livestream.
Những người hâm mộ ít ỏi của tôi hỏi thăm: 'Xoa đầu nào, sao dạo này không livestream?'
ID livestream của tôi là “Không với tới đầu", có fan trực tiếp gọi tôi là “Xoa đầu“, tôi cũng không để ý.
Vì làm đồ gỗ, tôi tích cả đống nguyên liệu gỗ và vô số thùng carton trong phòng.
Bạn cùng phòng chê đồ tôi nhiều, còn nhân lúc tôi đi vắng mà vứt đồ của tôi.
Tôi xông ra mưa, lại lôi những thứ còn dùng được từ thùng rác về.
Lục Minh trông khó ưa như vậy, lỡ mai tôi mở livestream hắn chê phiền thì sao?
Trằn trọc mãi trên giường, cuối cùng tôi cắn răng gõ gõ vào ván giường Lục Minh nằm.
Hắn vén tấm rèm ngăn giữa hai chúng tôi, ngước mắt nhìn lên.
Trước đây đã nghe đồn hắn đẹp trai, những cô gái theo đuổi hắn trong trường còn nhiều hơn người mua bánh rán tỏi.
Hôm nay nhìn người thật, quả không ngoa.
Không đ/á động đến trai thẳng - đó là quy tắc Trình Hòa dạy tôi.
Tôi bấu chặt đùi, cố làm cho giọng không run:
“Ngày mai... Tớ sẽ livestream hai tiếng trong phòng. Nhưng tớ hứa sẽ rất im lặng, chắc chắn kết thúc trước 10 giờ, được không?"
Lục Minh liếm môi, tôi không đọc vị ra cảm xúc của hắn.
“Tùy cậu, mai tớ không về phòng."
Tôi thở phào, chui vào chăn trả lời fan: 'Mai phát sóng.'
Đối phương hồi âm “Ngủ ngon".
Tôi không trả lời, vì vừa đặt điện thoại xuống đã ngủ khì.
Còn mơ thấy, Lục Minh.
Hôm sau, khi đỏ mặt chạy vào nhà vệ sinh, tôi đụng trúng chính đương sự.
Hắn vừa rửa mặt xong, đuôi tóc ướt nhễ nhại còn nhỏ giọt, lấp lánh trên xương đò/n.
Tôi đỏ mặt xấu hổ, vội vàng né ánh mắt.
Lúc bước ra, hắn đã biến mất tự lúc nào.
2.
Khi buổi livestream thứ hai kết thúc, Lục Minh vẫn chưa về.
Tôi nhắn cho Trình Hòa: 'Nếu như, ý tớ là nếu như, tớ mơ thấy một người đàn ông thì có nghĩa là gì vậy?'
Trình Hòa xông vào ký túc xá với đôi dép lê: “Mạc Tri Nam! Cậu được khai sáng rồi hả? Khai mau, tên trai hoang nào đấy?'
Lời vừa dứt, Lục Minh đã xuất hiện sau lưng cậu ấy.
Hắn mặc chiếc áo hoodie xám, mũ trùm phủ nhẹ lên đầu làm đường nét quai hàm càng thêm sắc lạnh, đôi mắt hơi nheo lại: "Trai hoang?"
Tôi vội bịt miệng Trình Hòa lôi ra ngoài. Trước đây phòng chỉ có mình tôi ở, Trình Hòa quen thói ăn nói lỗ mãng, thấy Lục Minh xuất hiện cũng giật mình, lo lắng hỏi: “Quên cậu không giống tớ, cậu sợ bị lộ nhất. Làm sao giờ, Lục Minh có tiết lộ không?"
Tôi vỗ vai an ủi: “Không sao, đừng lo. Trông hắn không phải loại nhiều chuyện.”
Tim tôi đập lo/ạn, không phải vì sợ Lục Minh biết tôi thích con trai. Tôi sợ Lục Minh biết 'trai hoang' tôi thầm mơ tưởng chính là hắn. Trai thẳng nào cũng thấy khó chịu với chuyện này.
Tôi đưa Trình Hòa về phòng xong, khi quay lại thì Lục Minh đã lên giường, tấm rèm đen kín bưng.
Tôi nằm trên giường mà không dám ngủ, sợ lại mơ thấy hắn. Đúng lúc điện thoại rung, fan 'L' đã nhắn 'ngủ ngon' hôm qua gửi tin nhắn: 'Đang yêu à?
Tôi gõ dấu chấm hỏi, ngoài Trình Hòa mơ hồ đoán được chuyện này thì tôi chưa nói với ai.
Đối phương trả lời ngay: 'Hôm nay livestream, cậu đã hát vu vơ.'
Tôi bị nhắc mới nhận ra đúng là vậy. Khi livestream, hình ảnh thường chỉ quay bàn thao tác, cùng lắm thì lộ đôi tay, nói cũng hiếm, huống chi là ngân nga.
Thích một trai thẳng ngay từ cái nhìn đầu tiên, mối tình đơn phương vô vọng, có tính không?
Do dự mãi, tôi gõ: 'Giữ bí mật nhé.'
“Rầm!” Một tiếng động vang từ giường Lục Minh.
Tôi bật dậy, gi/ật tấm rèm ra: “Cậu không sao chứ?"
Lục Minh để trần lưng quay lại, vai rộng eo thon.
Tôi nắm chặt rèm cửa, từ từ che mặt, chỉ để lộ nửa gương mặt.
Thật vô dụng, hình như tôi sắp chảy máu cam rồi.
Lục Minh nhíu mày, ánh mắt hằn học khó chịu: “Không sao. Không được dẫn người lạ vào phòng, cậu biết đấy chứ?”
Tôi chợt hiểu hắn đã nghe được lời Trình Hòa và đang nhượng bộ.
Ý là tôi thích con trai cũng không sao, nhưng không được dẫn người về.
Con người hắn tốt quá, tôi càng thích thì phải làm sao?
Trình Hòa nói đúng, quả nhiên ai cũng có kiếp nạn trai thẳng của đời mình.
3.
Những ngày sau đó, có lẽ để giám sát tôi, Lục Minh về ký túc xá rất sớm.
Lúc livestream trước mặt hắn, ban đầu tôi vẫn hơi ngại ngùng. Rồi dần phát hiện hắn chỉ ngồi bên cạnh chơi game, tôi cũng thoải mái hơn. Đôi khi bận tay không ngưng được, tôi còn mạnh dạn nhờ hắn đưa đồ giúp.
Có fan nghe thấy tiếng động, nhắn trên bình luận:
'Ôi ấm áp quá, anh trợ lý còn hỏi cậu có muốn uống nước không?'
'Trời ơi hai anh đẹp trai, em xin quỳ!'
Tôi hắng giọng ho sặc sụa.
Lục Minh làm trợ lý của tôi?
Lục Minh nghe tiếng, bỏ điện thoại vỗ lưng tôi: “Vội gì thế?"
Bình luận lại dậy sóng, tôi vội tắt tiếng.
“Tớ không sao, không làm phiền cậu đâu."
Lục Minh đặt tay sau gáy tôi: “Tớ có nói cậu làm phiền đâu."
Lòng bàn tay hắn hơi chai sần, xoa vào phần thịt mềm sau gáy khiến tôi thấy ngứa râm ran. Tôi vội rụt cổ lại, nếu để hắn tiếp tục m*n tr*n, chắc buổi livestream hôm nay phải hủy bỏ mất.
Khi không nghe được âm thanh, bình luận càng trở nên bạo dạn:
'Gì thế? Đã ăn nhau rồi à?'
'Có gì mà chị em mình không được xem? Coi tụi mình là người ngoài à?'
Tôi vội tắt livestream, nếu Lục Minh thấy những thứ này, chắc hắn sẽ đuổi tôi ra khỏi phòng mất.
Trong tâm trạng bất an, sau khi kết thúc stream tôi mài dũa hơn tiếng đồng hồ mới hoàn thành chú mèo gỗ nhỏ, đặt lên bàn Lục Minh như món quà tạ lỗi.
Hôm sau lên lớp, Lục Minh bất ngờ ngồi cạnh tôi. Dù có vài tiết học chung nhưng ngoài ký túc xá, chúng tôi chưa từng chào hỏi, chứ nói gì đến ngồi cùng nhau.
Lục Minh mở sách, không nhìn tôi: “Nhận mèo rồi, cảm ơn."
Trình Hòa ngẩng đầu lên như lò xo: “Mèo gì? Sao tớ không có?"
Tôi vội ấn đầu cậu ấy xuống: “Đừng khách sáo, lúc stream tớ làm phiền cậu nhiều lắm."
Lục Minh kéo mũ trùm, xoay cây bút trên tay, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Tớ đã bảo, không phiền.“
Hắn thật... tốt quá đi.
Tôi là đứa trẻ mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Mẹ tôi qua đời không lâu sau khi sinh tôi. Từ nhỏ tôi sống với ông nội, không ít lần bị bắt nạt. Bị gọi là “đồ mồ côi“, “đồ b/ê đ/ê", bị đ/á/nh trong ngõ hẻm... những thứ đó với tôi đã quá đỗi quen thuộc.
Ngoài Lục Minh, hình như chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy.
Mắt tôi cay cay, vô thức nói: “Vậy ngày mai tớ làm tiếp cho cậu."
Lục Minh không nhận cũng chẳng từ chối. Nhưng tối hôm đó đã kê ghế ngồi cạnh tôi, nghiêm túc học cách chạm khắc.
Lục Minh chọn miếng gỗ thừa, kiên nhẫn mài dũa từng chút. Hắn học rất nhanh, tôi lập tức biến thành trưởng nhóm hội khen ngợi: “Cậu giỏi quá!"
Bình luận tràn ngập:
'Chồng ơi giỏi quá đi~'
'Gì thế? Mấy ngày không vào đã lỡ mất chuyện gì rồi?'
Tôi vội xóa sạch bình luận, sợ Lục Minh nhìn thấy.
Nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn tôi, chớp mắt, áp sát mặt lại: “Vậy thầy Mạc, phần thưởng của em đâu?"
4.
Không đùa đâu, tối hôm đó tôi lại mơ nữa.
Hôm sau, tôi còn bỏ cả tiết học chung, lẩm nhẩm đọc ba lần Chú Thanh Tâm trong ký túc xá.
Lúc gật đầu đồng ý hôm qua, đầu óc tôi hoàn toàn mụ mị.
Nhẹ bẫng như bị ném vào đống bông gòn.
Mãi đến tối muộn, tôi mới thật sự tỉnh táo lại.
Chín giờ rồi, Lục Minh vẫn chưa về.
Khi tin nhắn nhóm lớp hiện lên, tôi mới biết hôm nay đội bóng rổ liên hoan, rất đông người tham dự.
Lục Minh ngồi giữa đám đông, má đỏ bừng, hình như đã uống khá nhiều, để mặc cô em khóa dưới ôm chặt cánh tay.
Tôi nhìn chằm chằm đến mức quên cả chú thanh tâm đã niệm cả ngày, chúng đều vô ích.
Tôi quăng con d/ao khắc xuống, định tắt livestream sớm thì Lục Minh loạng choạng đẩy cửa bước vào.
Tóc mái ướt dính trên trán, đôi mắt long lanh như vừa được vớt từ dòng nước lên.
Tôi không dám nhìn thẳng dù chỉ một giây.
Lục Minh lảo đảo ngã vật vào ghế.
Tim tôi đập thình thịch, tôi đành ngồi xuống, tự hành hạ mình bằng cách dùng giữa mài tai chú thỏ gỗ.
Dòng bình luận trực tiếp cuồn cuộn:
'Trời ơi, năng lượng trâu bò dùng mãi không hết, trợ lý như thế này mà không ăn thì đúng là không phải đàn ông Trung Quốc.'
'Bạn kia ơi, biết đâu chỉ là tình bạn thuần khiết? Nói vậy không hay đâu.'
Tay tôi vẫn miệt mài làm việc, sửa từng chữ rõ ràng:
“Không phải trợ lý, là bạn cùng phòng. Mọi người đừng bịa chuyện nữa."
Lục Minh say đến mất lý trí, không biết câu nói nào của tôi đã chạm vào từ khóa then chốt.
Lục Minh lảo đảo đứng dậy, kéo cả người lẫn ghế của tôi về phía mình.
Tôi biến mất khỏi ống kính trong chớp mắt, vội vàng thanh minh: “Tớ chưa tắt livestream mà."
Nhưng kẻ say làm gì có lý lẽ.
Lục Minh thả lỏng, đổ ập vào lòng tôi, miệng lẩm bẩm: “Phần thưởng đâu? Thưởng cho tớ.“
Chiếc điện thoại cách đó không xa vẫn đang phát trực tiếp, tôi cắn chặt môi: “Bây giờ thật sự không được, tớ chưa tắt..."
Mùi rượu nồng nặc từ Lục Minh phả vào cổ tôi, nghe như tiếng nũng nịu.
Lục Minh siết chặt hai chân tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Tay hắn đặt lên thắt lưng tôi: “Cậu đã hứa thưởng cho tớ mà."
5.
“Ngay bây giờ.”
Chiếc điện thoại rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Lục Minh đ/è lên người tôi, vô tội ngước mắt nhìn tôi, lặp lại:
“Thưởng cho tớ đi.”
Tôi ghì chặt cái thắt lưng, đầu óc sắp không còn tỉnh táo.
Trình Hòa chỉ dạy tôi phải giữ khoảng cách với trai thẳng, nhưng cậu ấy chưa từng nói nếu bị trai thẳng đ/è bẹp thì phải xử lý thế nào.
Bị ánh mắt hắn dồn đến đường cùng, tôi đành hỏi:
“Cậu muốn tớ thưởng kiểu gì?”
Lục Minh dùng ngón tay xoa khóe môi tôi, rồi từ từ vuốt lên.
“Cậu không biết hả? Hửm?"
Đúng không?
Có đúng không?
Chắc Lục Minh đã say mèm rồi phải không?
Vậy thì dù đêm nay có xảy ra chuyện gì, hắn liệu có...
Chuông báo động trong đầu vang lên dồn dập, tôi lắc đầu như chong chóng.
Khi mở mắt ra thì phát hiện Lục Minh đã gục trên người tôi ngủ say.
Đột nhiên tôi có cảm giác như vừa chuẩn bị đồng lõa thì phát hiện đối phương là cảnh sát ngầm.
Con người lương thiện trong tôi vội vã thu hồi kế hoạch “bẻ cong trai thẳng bằng th/ủ đoạn xấu xa", tận tâm dìu người ta lên giường.
Tôi xử lý xong đống hỗn độn này thì đã 1 giờ sáng.
Lục Minh trở mình, quấn lấy tôi như ôm gấu bông khổng lồ.
Tôi giãy giụa đôi chút rồi hoàn toàn bất lực.
Thôi kệ vậy.
Tôi mệt đến mức sắp xỉu rồi, trai thẳng hay cong, 1100 chẵn, tôi đếch thèm quan tâm nữa.
Cuối cùng, tôi nắm tóc Lục Minh, chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó không mộng mị.
Đến khi trời sáng, Trình Hòa dùng cả chân tay đập cửa phòng ký túc xá.
“Mạc Tri Nam! Cậu lên top tìm kiếm rồi biết không?"
Tôi giật mình tỉnh giấc khỏi vòng tay Lục Minh, ch*t chắc rồi!