Hắc Mộc Lê Hoa không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi nữa.
Binh lính được cô ta phái xuống theo lỗ thông gió giờ đang chạy loạn trong hầm giam, phần lớn trong đó đã bị thương bởi vì bọn chúng thứ nhất không thông thuộc địa hình, thứ hai không quen với bóng tối, chúng không dám tùy tiện mở đèn chiếu sáng nhưng lại dám ném lựu đạn về phía trước trong khi không biết phía trước có gì, kết quả là làm mấy hành lang bị nổ tung, gạch đá bắn ra tung tóe cũng làm chúng bị thương.
Hắc Mộc Lê Hoa vội về thành để tiếp quản dinh thự Hoành Sơn, nhưng bây giờ cô ta không có thủ hạ đắc lực ở lại giúp cô ta xử lý Thẩm Chi Hằng vậy thì bảo cô ta đi thế nào được? Sốt ruột quá không chịu được, cô ta vén tóc thay quân phục, quyết định tự mình đi xuống.
Tự mình đi xuống, quét sạch tàn dư của đảng Hoành Sơn Anh sau đó xây dựng lên một cơ quan đặc vụ thuộc về bản thân cô ta. Cô ta sớm đã chịu hết nổi sự ngu xuẩn của Hoành Sơn Anh rồi, đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Cảm tạ ông trời đã phù hộ cho cô ta gặp được đại tướng Tương Xuyên biết nhìn xa trông rộng, đại tướng Tương Xuyên quả là có con mắt tinh tường, nhìn ra cô ta là người có tài.
Hắc Mộc Lê Hoa được huấn luyện quân sự bài bản, điểm nổi trội của cô ta chính là tính cách trầm ổn, đối mặt với nguy hiểm cũng không sợ hãi. Dẫn theo binh lính đi trong hành lang tối đen dưới lòng đất, hành lang bây giờ không khác gì hành lang trong hầm mộ, chỉ có mấy cái đèn pin chiếu sáng đường đi. Hai tay cô ta nắm chắc một khẩu súng lục, đi từng bước một về phía trước, lúc này cô ta cảm thấy bản thân mình chính là một chiến sĩ hàng yêu diệt ma.
Cùng lúc ấy, ở một nơi cách đó khá xa, Mễ Lan đã hoàn toàn quen với đường lối và môi trường ở nơi này.
Không có ánh sáng, cũng không cần ánh sáng, cô nhắm mắt lại, thanh sắt nhỏ làm gậy dẫn đường vươn ra, đầu nhọn liên tục va chạm với mặt đất phía trước, mỗi lần va chạm cô lại càng nắm rõ tình hình mặt đất. Phía sau vang lên tiếng hô hấp của ba người, người thở gấp nhất là Lệ Anh Lương, hơi thở ổn định nhất là Tư Đồ Uy Liêm. Cô vẫn nhớ Thẩm Chi Hằng từng nói với mình là Tư Đồ Uy Liêm không giống hắn, cậu có huyết thống tương đối thuần chủng, thể chất tốt hơn, ít khiếm khuyết về sinh lý hơn, cậu bị thương nặng như thế mà chỉ cần một bữa ăn no đã có thể khiến cậu khôi phục lại tinh thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT