Lý Quế Sinh ngồi xổm trên mặt đất, hắn cầm lấy một mảnh gạch vỡ, vừa suy nghĩ vừa vẽ, Lệ Anh Lương đứng kế bên mà nhìn, ánh mắt y bất chợt liếc nhìn về phía Tư Đồ Uy Liêm. Vết thương trên người Tư Đồ Uy Liêm nằm ở động mạch, chắc chắn mạch máu đã vỡ, nếu không thì sao lại chảy nhiều máu đến vậy, máu chảy ra làm ướt nhẹp cả cổ áo.
Thế nhưng hắn vẫn chưa chết.
Lệ Anh Lương không nghĩ đến viên đạn đã bắn trúng vị trí nào trên ngực Tư Đồ Uy Liêm nữa, cho dù viên đạn đó không bắn trúng tim mà bắn trúng phổi của hắn thì cũng đủ để lấy đi tính mạng của hắn rồi. Trông Tư Đồ Uy Liêm rất đau đớn, vẻ mặt đau đớn, đến âm thanh mà hắn phát ra cũng thật đau đớn, với dáng vẻ đau đớn này của hắn thì đủ hiểu rằng hắn hoàn toàn không muốn chết.
Lệ Anh Lương không biết đó là tại làm sao… thật ra thì y mở hồ hiểu ra chuyện, nhưng chỉ vì không dám đối mặt với hiện thực cho nên vẫn không chịu hiểu.
Thẩm Chi Hằng đứng trong bóng tối, hắn biết rõ hiện tại bộ dạng của hắn nhất định là rất kinh khủng, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng mặc cảm, và cũng làm cho hắn cảm thấy buồn bực đến phát cáu. Mà đối tượng để hắn trút cơn giận này chỉ có thể là Lệ Anh Lương, dường như tên Lệ Anh Lương kia chính là khắc tinh trong đời hắn. Hắn đã sống suôn sẻ trong rất nhiều năm như vậy, vốn tưởng bản thân đã trải qua được mọi chuyện, trên thế giới này không còn có việc gì có thể gây khó khăn cho mình, nhưng thật không ngờ rằng chỉ là lúc đó ma tinh vẫn chưa xuất hiện. Ma tinh chính là Lệ Anh Lương, y giả dạng thành một người bình thường, hết lần này đến lần khác hãm hại hắn, những chiêu trò của y vô cùng hiệu quả, làm cho hắn không thể nào chống đỡ nổi. Hắn đã không còn muốn chống lại ai nữa, chỉ qua vài hôm nữa thôi thì hắn sẽ rời khỏi Thiên Tân rồi, nhưng ma tinh vẫn không tha cho hắn mà lợi dụng Tư Đồ Uy Liêm để hại hắn thêm lần nữa.
Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương, hắn không nói gì cả, nhưng hình như Lệ Anh Lương đang tính toán gì đó, đôi mắt y sáng long lanh, như sắp khóc, y ngập ngừng nói gì đó với Thẩm Chi Hằng, nhưng giọng của y quá nhỏ nên Thẩm Chi Hằng chỉ đành nhìn vào khẩu hình của y mà đoán, Lệ Anh Lương nói: “Xin lỗi, lỗi tại tôi, tôi xin lỗi.”
Thẩm Chi Hằng quay mặt đi nơi khác, hắn đau đến mức nóng rang cả mặt mày, nhưng may mà hắn vẫn còn rất tỉnh táo, chưa đau đến mức phát điên. Hắn chỉ là không muốn nhìn thấy gương mặt giả tạo đó của Lệ Anh Lương, trông y lúc này chả khác gì một tên hát kịch xui xẻo, nhưng bởi vì thường ngày y diễn quá nhiều, mà lại diễn vai phản diện nữa, vậy nên dù thế nào đi nữa cũng không có một ai có thể có thể đồng cảm với y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT