Chín giờ sáng.
Xe sếp dừng dưới lầu nhà tôi.
Thẩm Diệp ngồi hàng ghế sau, chân dài bắt chéo, sườn mặt góc cạnh sắc nét.
Tôi đang tự hỏi không biết nên lên bằng chân nào trước thì yên ổn nhất,
sếp đã nhàn nhạt ngước mắt nhìn tôi.
“Thế nào, lại định bán luôn cái xe của tôi à?”
“......”
Tôi điên cuồng lắc đầu phủ nhận. Sao có thể, tôi nào dám!
Hắn giọng thản nhiên:
“Vậy còn không lên? Đợi tôi xuống mời hả?”
Có lẽ vì tối qua tôi mất ngủ, não có chút trục trặc.
Tôi... lỡ hỏi một câu:
“Sếp, lên từ bên nào ạ? Trái hay phải?”
Sắc mặt sếp lập tức đen lại:
“Nhảy lên.”
Và rồi...
Tôi thật sự nhảy lên.
Chân trước dùng đúng lực bật nhảy kiểm tra thể dục thời đại học.
Không kịp hãm lại, đâm thẳng về phía hắn.
Mà hắn lại chưa kịp tránh.
Một cú “bụp” vang lên.
Tai tôi vang tiếng rên trầm thấp. Tôi đâm trán vào cằm sếp, hai tay theo phản xạ tìm chỗ bám.
Chạm vào là cơ ngực rắn chắc, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang đập.
Khoảng cách gần tới mức nghe được hơi thở ấm nóng phả vào đỉnh đầu.
Eo còn bị bàn tay to rộng của hắn siết chặt lấy.
Ánh mắt sếp tối đen sâu thẳm, trầm lặng như mặt hồ lúc nửa đêm.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng đang hơi ửng đỏ và chiếc yết hầu khẽ động.
Không khí trở nên kỳ quặc đến nghẹt thở.
Cho đến khi từ ghế lái truyền đến một tiếng “hít khí” khe khẽ, phá vỡ sự im lặng lúng túng này.
Tôi lập tức bật dậy khỏi người sếp, hai tay chắp trước trán, giọng thành khẩn:
“Báo cáo một chút, tôi thật sự không cố ý!”
Sếp Diệp chậm rãi đứng dậy, giật giật vai, không nói gì.
Chỉ có vành tai khẽ đỏ lên – tuy khó phát hiện, nhưng rõ ràng là đỏ.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:
“Ừ. Cô cố ý.”
Phía trước, tài xế Tiểu Triệu hóng drama quay đầu nhìn, ánh mắt sáng như đèn pha.
Tôi lập tức nhớ lại vụ Trình Tư Tư hôm trước bị đuổi thẳng vì mưu đồ tiếp cận sếp, liền vội vàng giơ tay:
“Tôi thề, tôi tuyệt đối không có tí xíu ý đồ đen tối nào! Nếu có thì cả đời này tôi không bao giờ phát —”
“Cô câm miệng, ồn chết được.”
Lời thề còn chưa nói xong đã bị cắt ngang phũ phàng.
Sếp thở dài, đưa tay day day giữa hai hàng lông mày.
Tôi lặng lẽ bổ sung:
“... tài.”
Sắc mặt hắn trong nháy mắt đen thêm mấy phần, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lái xe thế nào vậy? Làm tôi chóng cả mặt.”
Tiểu Triệu toát mồ hôi, định lên tiếng rồi lại thôi.
—— Nhưng mà, xe còn chưa kịp nổ máy mà?
Sếp gắt:
“Cả hai người câm miệng.”
Tin tốt: chuyện tối qua tạm thời không bị nhắc lại.
Tin xấu: tâm trạng sếp lại bắt đầu thất thường.
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng không hó hé.
Bên trong xe yên lặng đến đáng sợ.
Mãi sau tôi mới nhận ra...
Vừa rồi tôi giơ tay thề, hình như... dựng cả bốn ngón?
—— Tui tiêu rồi.