Là thư ký tổng tài, lúc này tôi đang đứng trước cửa phòng họp, trên tay bưng ly cà phê vừa pha xong.

Giọng mỉa mai của sếp vang lên xuyên qua cả cửa cách âm, tốc độ nói cực nhanh, từng chữ rõ ràng rành mạch:

“Có mỗi việc này mà một đám các người làm như ăn hại không biết xấu hổ? Nói thật, bản kế hoạch này là mấy người dùng chân viết hả?”

“Cầm cái này ra chợ, đi ngang qua mấy cô bán rau còn phải khen một câu: Đồ ăn ngon đấy! Ngon thật đấy!”

“Còn cái hạng mục này, tôi đọc hai mươi trang mà vẫn không hiểu các người định nói cái gì. Trọng điểm đâu? Có thể nói cho rõ được không? Nhìn năng lực sắp xếp ngôn ngữ của mấy người, tôi vội đi đám tang còn không biết là ai chết!”

“Một đám protein di động, đầu óc như bã đậu! Làm ra một đống phân còn tự tin đến mức không lau nổi mông đã dám đặt lên bàn tôi?”

“Khi tiến hóa, các người quên mang theo não hả? Nói tôi nghe, tôi bỏ tiền ra thuê các người đến công ty để làm việc hay để chọc điên tôi vậy?”

Trong phòng họp, cả đám cúi đầu làm rùa đen, không ai dám hé răng.

Tôi nghe đến đây thì thức thời quay đầu đi ngay.

Sếp đang nổi khùng, tôi không có gan lao thẳng vào họng súng đâu.
Ảnh có thể uống ít một ly cà phê, nhưng tôi không chịu nổi thêm một trận chửi nữa.

Tôi lấy cớ đi toilet.
Khi quay lại, phòng họp đã vắng tanh.

Nguy cơ tạm thời giải trừ.
Tôi lại pha thêm một ly cà phê, rồi đi về phía văn phòng tổng tài.

Cửa hơi khép hờ.

Có người đến trước tôi một bước.

Là Trình Tư Tư — trợ lý thư ký mới do bộ phận tài vụ nhét vào.

Cô ta mặc váy ôm sát, giày cao gót hồng 10 phân, trang điểm kỹ lưỡng.
Bóp giọng nũng nịu:

“Thẩm tổng, ngài muốn cà phê~”

Cô ta cúi xuống, định đặt cà phê lên bàn.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, vóc dáng cao ráo, diện mạo cực kỳ điển trai, ánh mắt sâu thẳm, có kiểu khí chất tự nhiên cao ngạo và tao nhã.

Nhưng lúc này — ánh mắt kia lại lạnh tanh.

“Cô là ai?”
“Ai cho cô vào?”
“Đây là việc của cô à?”
“Ra ngoài.”

Nụ cười trên mặt Trình Tư Tư cứng đờ.
“Thẩm tổng, em là trợ lý thư ký mới, Trình Tư Tư ạ… Tỷ Nam Từ bận nên bảo em thay mặt đưa cà phê cho ngài…”

?

Thân là người được nhắc tới, tại sao tôi không biết nhỉ?

Thẩm Diệp không thèm ngẩng đầu, tiếp tục phê tài liệu:
“Ra ngoài, đừng để tôi phải nói lần hai.”

Trình Tư Tư hít sâu một hơi, rồi bước tới như thể không đứng vững, tay cầm cà phê như sắp nhào tới phía trước.

Thẩm Diệp chẳng buồn nhúc nhích, giọng trầm mát lạnh:

“Nghĩ kỹ trước khi ngã. Bộ vest này của tôi hai trăm triệu, cô bồi nổi không?”

Cô nàng loạng choạng, cuối cùng vẫn phải đứng yên.

Ánh mắt Thẩm Diệp liếc qua liếc lại đánh giá một lượt.
Cười nhạt:

“Trang điểm thế này, cô đi làm cái gì vậy? Định để cảnh sát bắt tôi à?”
“Tôi không biết phòng nhân sự nghĩ gì mà nhận cô vào, trang điểm như vậy mà tác dụng còn chẳng bằng cái logo. Muốn thế chỗ thư ký Quý à? Nhưng cô vừa không đẹp bằng, năng lực thì không bằng một phần ngàn.”

Tôi đứng ngoài, không nhịn được cong khóe môi.
Mắng tôi lâu như vậy, cuối cùng cũng biết quý trọng tôi rồi.

Nhưng mà… tôi vui mừng quá sớm.

Hắn lạnh nhạt bổ sung:
“Tất nhiên, tôi không khen cô ta đâu. Cũng không mắng cô, tôi chỉ đang nói sự thật — kiểu như việc cô ấy trang điểm còn quê mùa hơn cả bà nội tôi.”

“……”

Trình Tư Tư giờ cười cũng không nổi.

“Hay là cô nhắm tới vị trí phu nhân tổng tài?”
Giọng hắn không hề giấu nổi vẻ châm chọc:

“Người ta đừng nên mơ mộng mấy thứ không thuộc về mình. So với việc ôm mộng một đêm thành phượng hoàng, chi bằng học cách nâng cấp bản thân. Tôi khuyên cô nên đi kiểm tra xem có bị Parkinson hoặc động kinh không.”

“……”

Sớm biết thế này, lẽ ra nên đoán trước.
Miệng lưỡi Thẩm Diệp chưa bao giờ nhân từ.

Cô nàng mang cà phê đi ra, nước mắt lưng tròng.
Khi đi ngang qua tôi, còn không quên lườm một cái sắc lẹm.

???

Ngay giây tiếp theo, giọng nói lạnh nhạt của người nào đó vang lên:

“Thư ký Quý, cô định đứng gác ở cửa bao lâu? Làm bảo vệ kiêm nhiệm đấy à?”

Tôi thở dài rồi đi vào.
Thật sự là tai bay vạ gió.

Hắn ung dung chỉnh lại gọng kính vàng, các đốt ngón tay thon dài khẽ gõ bàn.

Nhìn tư thế này… lại chuẩn bị bị mắng tiếp.

“Thư ký Quý, tôi trả cô bảy con số mỗi năm không phải để cô đứng xem trò vui. Mong cô học lấy cái cột điện, luôn nhớ rõ vị trí của mình.”

“Cần nâng cao ý thức đề phòng nguy hiểm, tôi giờ là nhân vật giá trị thế này, lỡ bị người ta hạ độc, cô định đi tù thay tôi chắc?”

Vì lương cao, tôi nhịn.

“Biết nhìn người một chút đi. Nếu bị cận thị nặng quá, công ty có thể tài trợ phẫu thuật mắt cho cô. Tôi không muốn lần sau còn có kiểu người không ra gì dám mon men lại gần tôi.”

Tôi đeo kính không độ, hắn biết rõ còn cố tình móc mỉa.

Đúng là mắng thẳng mặt: mắt mù.

“Còn nữa, thư ký Quý, ngày thường cô không soi gương à? Ăn mặc thế này quê mùa quá thể, ảnh hưởng hình tượng công ty. Khách hàng mà bị cô dọa chạy, ai đền tổn thất cho tôi?”

Tôi cười gượng “ha ha”.

“Cười cũng khó coi. Cô thà đừng cười còn hơn.”

Thẩm Diệp.
Tôi muốn lôi gia phả nhà anh ra rồi đấy.

Cái miệng này ngày càng độc ác.
Nếu không phải anh trả nhiều tiền như vậy, tôi đã nghỉ từ lâu.

Nói là tiền lương?
Nói đúng hơn là… phí chịu đựng khủng hoảng tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play