Sau giờ học, Tang Vãn Tinh đầy miễn cưỡng, lê bước nặng nề đến văn phòng Lục Vũ Từ, mỗi bước như kéo theo tảng đá nghìn cân, đế giày cọ vào sàn phát ra âm thanh trầm đục.

Mãi mới tới cửa, cậu hít sâu một hơi, giơ tay, ngón tay khẽ run nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng Lục Vũ Từ vang lên từ trong phòng, trầm thấp và bình tĩnh, không đoán được cảm xúc.

Tang Vãn Tinh đẩy cửa, như chú nai con hoảng hốt rón rén bước vào, đầu cúi thấp, trông hệt một đứa trẻ phạm lỗi chờ bị phê bình.

Lục Vũ Từ ngồi sau bàn làm việc, ngẩng mắt nhìn cậu, đôi mắt sau cặp kính lóe lên tia cười khó nhận ra, khóe miệng khẽ cong, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt, mở miệng hỏi:

“Sao mỗi lần hỏi em trên lớp đều không trả lời được? Không chuẩn bị bài, không nghe giảng nghiêm túc, hay là... có ý kiến với thầy?”

Giọng điệu nghe như tùy ý, nhưng ẩn chứa chút áp lực.

Tang Vãn Tinh trong lòng tủi thân vô cùng, lí nhí: “Em... em có nghe nghiêm túc, nhưng mấy kiến thức này khó quá.”

Tui là một con mèo mà hiểu được chút ít đã giỏi lắm rồi, được chưa?

Bộ dạng đáng thương của cậu khiến Lục Vũ Từ khựng lại, chút trêu đùa trong mắt lập tức tan biến.

Người đàn ông đứng dậy, bước qua bàn làm việc, vài bước đến bên Tang Vãn Tinh, dáng người cao lớn bao trùm lấy cậu.

Y khẽ cúi đầu, giọng bất giác dịu đi, nhưng vẫn mang chút không thể chối từ: “Lại đây ngồi, chúng ta cùng xem vấn đề nằm ở đâu.”

Nói rồi, y nhẹ nhàng vỗ vai Tang Vãn Tinh, chỉ vào sofa bên cạnh, động tác tay như vô ý, nhưng nán lại trên vai cậu thêm một giây.

1689: “... Chẹp.”

Tang Vãn Tinh do dự một lúc, chậm chạp bước tới ngồi xuống, mắt dán chặt vào đầu ngón chân mình, cả người căng như dây cung kéo hết cỡ, trông như chuẩn bị đối mặt đại địch.

Lục Vũ Từ nhìn bộ dạng căng thẳng của cậu, mắt lóe lên một tia cười khó nhận ra, như thấy thú vị, nhưng nhanh chóng thu lại, bình tĩnh mở lời:

“Đừng căng thẳng thế, cứ coi như bạn bè trò chuyện, trao đổi chút thôi.”

Dù nói vậy, nhưng cơ thể y khẽ nghiêng về trước, mơ hồ toát ra áp lực.

— Gạch chân, “bạn bè”.  

— Chẹp, chưa đủ kích thích.  

— Đồng ý, anh cấm dục này vẫn “nhát” quá.  

Lục Vũ Từ cầm bút, vừa viết vừa giảng, kiên nhẫn giải thích cho Tang Vãn Tinh những kiến thức phức tạp.

Giọng y trầm thấp, đầy từ tính, giảng giải dễ hiểu, nhưng ánh mắt thi thoảng lại dừng trên người Tang Vãn Tinh, quan sát phản ứng của cậu.

Tuy nhiên, với Tang Vãn Tinh, những kiến thức này vẫn như sách trời, vào tai trái ra tai phải, chẳng thể hiểu nổi.

“Hiểu chưa?” Lục Vũ Từ giảng xong một phần, quay đầu nhìn Tang Vãn Tinh, ánh mắt dán chặt vào cậu, mang theo chút ý vị khó đoán.

Tang Vãn Tinh chậm rãi gật đầu, gượng gạo nói: “Dạ, hình như hiểu được một chút.”

“Vậy thầy ra vài câu tương tự, em làm thử xem, kiểm tra kết quả học tập.” 

Lục Vũ Từ nói, nhanh chóng viết vài câu hỏi trên giấy, đưa tới trước mặt Tang Vãn Tinh, ngón tay vô tình hay cố ý chạm vào tay cậu.

Tang Vãn Tinh nhận đề, ánh mắt lướt qua những ký tự và công thức khó hiểu, tay cầm bút không kìm được khẽ run.

Cậu thật sự không hiểu gì hết mà, ai đó cứu cậu với!

Còn Lục Vũ Từ ngồi bên cạnh, nhìn như đang sắp xếp tài liệu, nhưng ánh mắt lén lút không rời Tang Vãn Tinh, khóe miệng thi thoảng cong lên một nụ cười rất khẽ.

Tang Vãn Tinh nhìn chằm chằm đề bài, đầu óc trống rỗng, tay cầm bút đẫm mồ hôi, để lại vết nước nhạt trên tờ đề.

Cậu lén ngẩng đầu liếc Lục Vũ Từ, thấy thầy đang tập trung sắp xếp tài liệu, dường như không để ý đến mình, trong lòng khẽ thở phào, bắt đầu vắt óc nhớ lại nội dung Lục Vũ Từ vừa giảng.

Đúng lúc Tang Vãn Tinh đang gãi đầu gãi tai, 1689 khẽ nói trong đầu cậu: “Túc chủ, hay là tôi đọc, ngài viết nhé?”

Tang Vãn Tinh vừa thầm đáp trong lòng “Được chứ”, chưa kịp đợi 1689 lên tiếng, Lục Vũ Từ bất ngờ mở miệng: “Đừng nghĩ đến việc gian lận.” Tang Vãn Tinh sợ đến mức suýt làm rơi bút.

Lục Vũ Từ đặt tài liệu xuống, đứng dậy, bước đến sau lưng Tang Vãn Tinh, khẽ cúi người, hai tay chống lên mép bàn, như vòng cậu vào giữa, nhìn tờ đề trắng tinh của cậu, nói:

“Vẫn chưa hiểu à?”

Tang Vãn Tinh bị hành động đột ngột áp sát của y làm cả người cứng đờ, chóp mũi thoang thoảng mùi nước hoa nhè nhẹ của Lục Vũ Từ, pha chút hương bạc hà mèo, khiến đầu óc cậu càng mông lung, lắp bắp: “Dạ... đúng...”

Nghe giọng cậu mang theo tiếng nức nở, tim Lục Vũ Từ như bị mèo con khẽ cào, một cảm giác ngứa ngáy khó tả lập tức dâng lên.

Y đứng thẳng người, ngón tay thon dài vô thức vươn ra, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Tang Vãn Tinh, động tác dịu dàng.

Y khẽ thở dài, giọng không tự giác mềm đi, nói: “Thôi, hôm nay đến đây thôi.”

Ngừng một chút, y bổ sung: “Em về trước đi, có gì không hiểu thì hỏi thầy qua WeChat, đừng ngại.”

Tang Vãn Tinh không dám tin vào tai mình, cái đầu đang cúi lập tức ngẩng lên, mắt lấp lánh ánh sáng kinh ngạc và nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu lia lịa, quay người bước ra cửa, bước chân nhẹ nhàng như chú chim sắp thoát khỏi lồng.

“Tang Vãn Tinh.” Lục Vũ Từ bất ngờ gọi lại, giọng nói vang rõ trong văn phòng tĩnh lặng.

“Thầy... còn việc gì ạ?” Bước chân Tang Vãn Tinh khựng lại, cơ thể đang thả lỏng lập tức căng cứng, cậu cứng nhắc quay lại, trên mặt nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, trong lòng gào thét: Thầy ơi đừng niệm nữa mà!!!

“Tối nay mấy giờ livestream?” Câu hỏi của Lục Vũ Từ bất thình lình vang lên.

“Tám... Ơ? Livestream gì ạ? Thầy nói gì thế?” Tim Tang Vãn Tinh thót lại, suýt nữa buột miệng, may mà đúng lúc 1689 điên cuồng nhắc nhở trong đầu, khiến cậu kịp thời dừng lại, trên mặt giả bộ ngây ngô vô tội.

“Không có gì, gần đây thấy một nữ streamer, dáng lưng rất giống em, cứ tưởng là em.” Lục Vũ Từ thần sắc tự nhiên, thuận miệng giải thích, đôi mắt sau cặp kính khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc.

“Haha... em là con trai mà thầy.” Tang Vãn Tinh cười gượng, tiếng cười xen chút căng thẳng khó giấu, đồng thời thầm mừng vì vừa rồi không lỡ miệng.

Lục Vũ Từ tháo kính, xoa sống mũi, giọng mang chút mệt mỏi: “Chắc tại mệt quá, nhìn nhầm.” Y day huyệt thái dương, như thật sự bị mệt mỏi quấy nhiễu, “Em đi đi.”

Tang Vãn Tinh như được đại xá, vội đáp một tiếng, gần như chạy trối chết ra khỏi văn phòng, bóng lưng mang theo chút hoảng loạn bỏ chạy.

Lục Vũ Từ nhìn theo bóng cậu khuất dần, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Đợi Tang Vãn Tinh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, y chậm rãi ngồi lại ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong đầu hiện lên dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của cậu, khóe miệng bất giác cong lên, như thấy thú vị, lại như đang suy tính gì đó.

Lát sau, y đeo lại kính, mở giáo án trên bàn, nhưng ánh mắt mãi dừng lại trên cùng một trang, rõ ràng tâm trí đã không còn ở giáo án nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play