Không Thanh vuốt râu, ánh mắt lại chuyển về phía Tuổi Tuổi, chăm chú nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói:

“Ta vẫn luôn thấy lạ... ngươi làm sao lại sinh được một đứa nhỏ như vậy, quả thực không hợp lẽ thường"

"Ngài nói thẳng Tuổi Tuổi bị làm sao đi!” – Diệp Vãn sốt ruột đến độ không màng giữ phép tôn kính với trưởng bối nữa.

Không Thanh lại quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp.

“Đứa nhỏ này... có khả năng là một tiên thai. Loại thể chất này, từ khi còn là thai nhi đã cần hấp thụ lượng lớn linh khí và dưỡng chất từ mẫu thân mới có thể tồn tại. Trừ khi mẫu thân có tu vi cực cao hoặc sở hữu thiên tài địa bảo hỗ trợ cho thai nhi hấp thu linh lực. Dù có vậy thì vẫn không dám chắc có thể bình an sinh ra.

Nhưng ngươi, chỉ là một người tu luyện ở Luyện Khí kỳ, vậy mà lại có thể mang thai suốt mười tháng như người bình thường, không tổn hao chút nào, rồi sinh hạ hài tử này an ổn. Nếu không phải lần này đột ngột phát bệnh, ta còn không nhận ra đứa nhỏ này vốn không bình thường.”

Đừng nói là ông, ta cũng đâu có biết đâu! – Diệp Vãn nhủ thầm, cảm thấy cuộc sống dưỡng lão của mình có vẻ như đang ngày càng cách xa thực tế.

“Nàng hiện tại rốt cuộc bị gì? Ta cần làm gì mới được?” – Nàng bước đến, nhẹ nhàng sờ trán Tuổi Tuổi, xác định không còn sốt mới yên tâm phần nào.

Nngươi ở tông môn là gì?” – Không Thanh hỏi.

Trong lòng Diệp Vãn lại dâng lên một dự cảm chẳng lành, đáp: “Ta chỉ là một ngoại môn đệ tử thôi, sao vậy?”

Không Thanh hiển nhiên không tin lời nàng. Tiên thai không phải thứ mà ai cũng có thể sinh ra, lại còn yên ổn đến vậy.

“Bây giờ Tuổi Tuổi như thế, khả năng là do huyết mạch đang thức tỉnh, nhưng lại bị thiếu hụt linh khí, dẫn đến phản ứng. Ta dùng linh lực trợ giúp, với thể chất của nàng chỉ như muối bỏ biển. Nơi thôn quê này... đã không còn phù hợp cho nàng nữa.”

Diệp Vãn chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ai đó gọi: “Hãy đi đi! Hãy đến với thế giới rộng lớn hơn!”

Nàng vốn chỉ muốn an nhàn làm cá mặn, mà sao chuyện lại thành ra thế này…

“Nếu vậy, đưa nàng vào Tu Tiên giới là được chứ?” – Diệp Vãn hỏi với chút hy vọng mong manh.

Trong Tu Tiên giới, trẻ con phải đủ năm tuổi mới có thể kiểm tra linh căn. Diệp Vãn từng nghĩ nếu con mình không có linh căn, thì cứ để hai mẹ con sống đời bình thường ở thôn nhỏ này. Còn nếu có linh căn thì đợi nàng lớn sẽ đưa nàng trở lại tông môn, mình chỉ đứng sau làm người bồi dưỡng – bồi mà không luyện.

Nàng thật sự chưa từng nghĩ đời con gái mình cũng sẽ phải lao đao như thế.

“Ngươi mơ đẹp quá rồi. Đứa nhỏ này rất kén ăn, có thể là chỉ ăn thiên tài địa bảo thôi.” – Không Thanh thẳng thừng dập tắt hy vọng cuối cùng của nàng.

Diệp Vãn: …

Giờ quay ngược thời gian, nhét lại đứa nhỏ vào bụng còn kịp không?

Không Thanh trầm ngâm giây lát, rồi lục lọi túi trữ vật cũ nát, lấy ra một quyển sách đã ngả màu, ném cho Diệp Vãn:

“Bên trong ghi chép tên rất nhiều thiên tài địa bảo. Ngươi có thể tìm được bao nhiêu, còn phải xem vận khí và bản lĩnh của ngươi.”

Diệp Vãn đón lấy quyển sách mà chẳng vội xem. Nàng ngước lên nhìn ông lão có vẻ như biết quá nhiều chuyện trước mắt:

“Với thể chất như vậy... có khiến nàng bị người khác thèm khát không?”

Không Thanh vốn đã ngầm đoán Diệp Vãn không phải người tầm thường, nên cũng không ngạc nhiên khi nàng nhạy cảm đến vậy.

“Sách cổ có ghi lại, từng có người sinh ra là tiên thai, mang thiên phú có thể thức tỉnh thần thông thượng cổ. Tuổi Tuổi có phải hay không, ta chưa dám khẳng định. Nhưng bất kể thế nào, ở Tu Tiên giới – nơi cường giả là trên hết – vẫn nên cẩn thận thì hơn. Không phải chưa từng có kẻ bị cướp đoạt thần thông.”

Diệp Vãn khẽ run lên.

“Ngươi sợ sao? Nếu nàng đúng là như lời ta nói, thì con đường phía trước của nàng còn gian nan hơn cả việc ngươi phi thăng. Giờ nàng mới chỉ như mầm non mới nhú, có thể trưởng thành hay không, ngươi không thể đơn độc gánh vác nổi.”

Không Thanh ý tứ đã rõ: Nàng nên rời khỏi đây, đi tìm chỗ dựa vững chắc hơn.

Nhưng Diệp Vãn lại hiểu ngược. So với chuyện đánh cược với vận mệnh xa xôi kia, chi bằng tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này, để con mình sống một tuổi thơ vui vẻ.

“Cảm ơn Không đại phu, ta sẽ đưa Tuổi Tuổi về trước, suy nghĩ cho kỹ.” – Nàng nói khẽ, nhẹ nhàng ôm con gái lên, cảm ơn rồi bước ra ngoài với vẻ trầm lặng, thất thần.

Không Thanh nhìn bóng lưng trĩu nặng kia, không nhịn được mà gọi với theo:

“Nếu đã quyết định rời đi... thì trước khi đi, hãy đến gặp ta một chuyến.”

Diệp Vãn khựng bước. Không đại phu này xem ra đã đoán được nàng sẽ đưa con dấn thân vào con đường tu đạo dài đằng đẵng sao?

Được thôi… hình như nàng cũng chỉ còn lại một con đường duy nhất để lựa chọn.

Trong thời hiện đại, có người vẫn dám đánh cược với ca mổ chỉ còn 5% cơ hội sống. Tuổi Tuổi còn có thể nâng cao khả năng sống nhờ sự cố gắng của con người – thì nàng sợ gì chứ?

Tâm nàng bỗng nhẹ hẳn, giọng nói trở nên cởi mở:

“Được! Vậy phiền Không đại phu giúp ta chuẩn bị lễ vật chia tay cho Tuổi Tuổi đi!”

Không Thanh: ……

Sao đột nhiên cảm thấy cô nàng này bỗng dưng trở nên quá chững chạc thế nhỉ?


Ở cuối thôn là một căn nhà nhỏ bình dị, bốn bề tường tre cao, phủ kín bởi dây dã tường vi, tạo thành một hàng rào thiên nhiên tuyệt đẹp.

Trong sân, một bên rực rỡ hoa thơm cỏ lạ, một bên là luống rau đầy ắp thực phẩm – nơi đây chính là mái ấm của Diệp Vãn suốt bốn năm qua.

Về đến nhà, nàng nhẹ nhàng đặt Tuổi Tuổi lên giường. Sau đó ngồi xổm xuống, khẽ nhấc tấm đệm dưới chân giường, lấy ra một lệnh bài tông môn được giấu kỹ từ lâu, cẩn thận phủi bụi.

Nếu không phải vì Tuổi Tuổi, có lẽ lệnh bài này đã mãi mãi không còn thấy ánh sáng mặt trời. Tính từ ngày nguyên chủ rời tông môn ra ngoài rèn luyện đến nay, cũng đã gần mười năm… nàng không rõ tấm lệnh bài này còn có tác dụng gì nữa hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play