“Lấy bối cảnh đại chiến năm đó dựng thành một bộ lưu ảnh kịch ca tụng tiền bối, cũng là lúc để Vạn Diễn Tông ta danh chính ngôn thuận, tự mình chứng minh.”
Diệp Vãn vỗ tay quyết định.
“Hài tử biết khóc mới có sữa ăn, vì sao cứ phải nhìn sắc mặt người ngoài mà uất ức bản thân? Tu vi càng cao, lại càng nên có khí độ cùng trí tuệ. Nếu đến cả lời muốn nói cũng không dám thốt, vậy thì tu đạo còn có gì để tôn kính?”
Từ Đạm nghe xong gật đầu liên tục, nội tâm như được mở ra, cuộn trào mãnh liệt.
“Đúng thế. Nhưng mà... năm đó đại chiến lưu truyền vô số phiên bản, ai mới là người gần với chân tướng, không ai dám chắc.”
Diệp Vãn nghiêm túc nói: “Không bằng ngươi đi hỏi thái thượng trưởng lão?”
“Đó là vết sẹo của thái thượng trưởng lão, ta không dám hỏi đâu!” Từ Đạm lập tức lùi lại ba bước, hoảng hốt như sắp khóc đến nơi. Tất cả thương xuân bi thu đều hóa thành mây bay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play