Sắc mặt Lâm Phong vẫn bình tĩnh như thường, anh nhấp một ngụm trà rồi hờ hững hỏi: “Chris, ông chưa nói rõ ràng với bọn họ à?”
“Cậu quen ông Chris à?” Tôn Cường tỏ vẻ ngạc nhiên, ông ta nhìn Lâm Phong với vẻ bất ngờ, không ngờ rằng thằng rể vô dụng như Lâm Phong mà có thể nịnh nọt được Chris?
“Lâm Phong, cái thằng vô dụng này, cậu không biết điều gì cả, cho dù cậu quen với ông Chris đi chăng nữa, ông ấy gọi cậu đến dự tiệc đã là cho cậu phúc phận to bằng trời rồi, cậu thật sự nghĩ mình cao quý lắm à?” Tôn Cường giở giọng trách mắng: “Nhìn thấy ông Chris vào phòng mà không biết đứng dậy chào hỏi hả? Có ông ấy ở đây mà cậu dám ngồi ghế chủ tọa sao?”
Tôn Cường không hiểu sao cái thằng Lâm Phong vô dụng lại may mắn đến thế, không ngờ một người có thân phận thấp kém như cậu ta mà lại có thể nịnh nọt được ông Chris, tiếc là trí thông minh của thằng vô dụng này không ra gì, nhìn thấy ông Chris mà còn dám làm bộ làm tịch ngồi im đấy?
“Thưa ông, tôi có quen với tên Lâm Phong này, cậu ta là thằng rể vô dụng có tiếng ở thành phố Thanh Vân, không biết vì sao cậu ta có thể trèo cao, quen biết ông, nhưng trên thực tế cậu ta chỉ là đồ vô dụng không được tích sự gì cả.” Tôn Cường nói với Chris bằng giọng nịnh nọt: “Có thể ông không hiểu rõ bản chất của cậu ta, dẫn dắt loại người như thế này chỉ tổ hạ thấp thân phận cao quý của ông mà thôi.”
Vẻ mặt Chris dần trở nên nghiêm túc, lông mày ông ta giật giật, không ngờ Tôn Cường lại dám xúc phạm sếp Lâm, đúng là tự tìm đường chết.
Ông ta đang định nổi giận quát mắng Tôn Cường, nhưng nhìn thấy sếp Lâm đang thản nhiên uống trà nên không dám làm phiền nhã hứng của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play