Trong ánh nắng ban mai, dư âm quấn quýt đầy lưu luyến kéo dài thật lâu, thật lâu….
Đến khi Tần Minh Dã cảm nhận được Giang Niệm bắt đầu có dấu hiệu giãy giụa, giống như con mèo con khẽ rên lên, có vẻ sắp tỉnh lại, người đàn ông này mới chịu để cô yên một chút.
Cuối cùng, anh cũng có chút biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh để Giang Niệm tiếp tục ngủ ngon, dù sao cũng xem như đã rời khỏi đôi môi mềm mại kia.
Người phụ nữ ngoan ngoãn, vô tình lại xoa dịu cơn ghen trong lòng người đàn ông.
Dù trong lòng Giang Niệm có nghĩ thế nào đi nữa, thì hiện tại, cô chỉ có thể ở bên anh, sinh con cho anh!
Tần Minh Dã mỉm cười mãn nguyện đứng dậy.
Vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt to tròn long lanh nước.
Tiểu An Bảo không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường, chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn cha mẹ, trên khuôn mặt bụ bẫm toàn là vẻ ngơ ngác đáng yêu.
Ánh mắt đơn thuần, trong trẻo, hoàn toàn không hay biết cha mẹ mình vừa mới làm “chuyện xấu” gì.
Nhìn thấy Tần Minh Dã quay sang nhìn mình, cô bé lập tức hớn hở gọi:
“Cha…”
“Suỵt—”
Tần Minh Dã lập tức giơ tay ra hiệu im lặng.
Anh bước đến ôm lấy cô bé, cúi thấp giọng nói:
“Bảo bối, mẹ còn đang ngủ, chúng ta nói nhỏ thôi nhé.”
Tiểu An Bảo rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn tựa vào vai cha, gật đầu đồng ý.
Tần Minh Dã bế con dậy, mặc quần áo cho con, rồi đưa con đi rửa mặt, đánh răng.
Một người đàn ông xuất thân quân đội lại có thể chăm con đâu ra đấy, động tác thuần thục chẳng thua ai.
Tất cả đều là do từ lúc An Bảo ra đời, ngày qua ngày, anh tự luyện mà thành.
Rửa mặt xong xuôi.
Tiểu An Bảo ngồi trên ghế nhỏ, đôi mắt dõi theo bóng Tần Minh Dã đi vào bếp. Bụng nhỏ bắt đầu reo lên ọc ọc.
Chẳng bao lâu sau.
Tần Minh Dã bưng ra một bình sữa nhỏ xíu không hợp tay tí nào, bên trong vẫn còn nóng hổi, thơm phức mùi sữa bò.
“An An, sữa còn hơi nóng, từ từ uống thôi con.”
Vừa nghe thấy vậy, Tiểu An Bảo đã cầm lấy bình, mặc kệ lời cha dặn, liền há miệng tu ừng ực.
Miệng nhỏ nhấp nháy, rột rột rột uống như chưa từng được uống.
Chiếc bình nhỏ xíu, đặt vào tay cô bé lại càng trông to tướng.
Sữa bò pha sữa bột, tất nhiên không ngon bằng sữa mẹ.
Nhưng mẹ còn đang ngủ, cô bé không thể đánh thức mẹ.
Nếu không mẹ sẽ giận, sẽ không ôm bé nữa.
Rột rột rột.
Tiểu An Bảo ra sức bú bình.
…
Giang Niệm giấc này ngủ đặc biệt sâu, cũng đặc biệt lâu.
Lại càng đặc biệt an lòng.
Trước đó vì chuyện luận văn tốt nghiệp mà lo nghĩ quá nhiều; lại vì phát hiện ra bộ mặt thật của Diệp Lan Lan mà tức đến mất ngủ.
Trong tình trạng mệt mỏi chồng chất, ở một thế giới xa lạ như thế, vậy mà cô lại có thể ngủ ngon đến vậy, đúng là chuyện lạ đời.
Khi Giang Niệm tỉnh dậy, trong phòng yên ắng, không thấy bóng dáng ai.
Chắc Tiểu An Bảo đã được đưa đến nhà trẻ rồi. Dù gì cũng là con gái của sĩ quan trong quân đội, phúc lợi ở khu nhà tập thể này chắc chắn không kém.
Còn Tần Minh Dã có quay về hay chưa, cô cũng không rõ.
Chỉ là, vừa nghĩ đến người đàn ông đó, Giang Niệm liền cảm thấy nóng mặt.
Trái tim như thiêu đốt.
Bởi vì trong giấc mơ đêm qua, không chỉ là hồi ức về quá khứ, mà nửa sau giấc mơ lại dần trở nên… vượt giới hạn, thậm chí khó có thể miêu tả bằng lời.
Dưới ánh mặt trời rực lửa trên sân thể dục, người đàn ông trong bộ quân phục màu xanh không chỉ bế cô lên.
Mà còn cúi xuống, ôm hôn cô thật sâu.
Không phải chỉ là chạm môi nhẹ nhàng, mà là môi lưỡi quấn quýt, không phân rõ ai là ai.
Toàn thân Giang Niệm bị bao phủ bởi hơi thở nam tính nồng đậm ấy, từ đầu ngón chân đến từng sợi tóc đều như bị điện giật.
Cô ở trong mơ, mà cũng cảm thấy cả người nóng ran, mồ hôi túa ra.
Thật sự là xấu hổ chết mất!
Tuy Tần Minh Dã hiện tại là chồng cô, nhưng đây là đêm đầu tiên sau khi xuyên qua, tiếp xúc với đàn ông còn chưa nhiều, sao cô lại có thể... mơ thấy mộng xuân như thế chứ?
Chẳng lẽ cô vốn là một cô gái háo sắc?
Trong đầu Giang Niệm rối loạn như ong vỡ tổ, không sao ngăn được ký ức về cảnh trong mơ ngọt ngào ấy cứ lần lượt hiện lên.
Cô xấu hổ đến mức nghẹn lời, nhịn không được đưa tay chạm lên... đôi môi từng bị hôn kia.
Ngón tay vừa mới chạm nhẹ.
“Tê ——”
Giang Niệm theo phản xạ hút vào một hơi.
Môi cô... hơi nhói đau.
Lẽ nào...