Ngón tay Giang Niệm vẫn vuốt nhẹ miếng ngọc bội, ánh mắt thì đối diện với đôi mắt tròn to, trong veo của Tiểu An Bảo.

Cô bé không chớp mắt lấy một cái, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Niệm. Dù thấy mẹ vừa làm chuyện kỳ quặc, bé cũng chẳng hề sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Thấy Giang Niệm mở mắt, Tiểu An Bảo liền khua tay nhỏ, nhào vào lòng cô.

Chỉ sau một đêm ngủ cùng nhau, mẹ con họ đã thân thiết lên không ít.

“Mẹ ơi…”

“Ừ, bảo bối, mẹ đây!”

Giang Niệm bật cười đáp lại, cúi đầu nói chuyện với con gái.

“An An này, miếng ngọc trên cổ con rất quan trọng với mẹ, thật sự rất rất quan trọng. Con cho mẹ mượn một thời gian có được không?”

“Y y ——”

“Mẹ không có ý định lấy luôn đâu, đợi khi con lớn rồi, mẹ sẽ trả lại con. Được không?”

“Y y ——”

Cô bé rúc vào lòng mẹ, vừa cọ cọ vừa khua chân múa tay, vừa ê a đáp lời, như thể đang đồng ý.

“Con đồng ý rồi đúng không? Bảo bối của mẹ ngoan quá! Vậy mình ngoéo tay nhé, đợi con lớn rồi mẹ sẽ đưa lại.”

Hai ngón tay nhỏ chạm vào nhau, siết nhẹ một cái, giống như là hứa hẹn. Cô bé nhìn tay mình, chưa từng vui đến thế, vừa kích động vừa cười khúc khích không ngừng.

Giang Niệm tháo sợi chỉ đỏ đeo trên cổ con gái xuống, nhẹ nhàng đeo vào cổ mình.

Miếng ngọc trong suốt mịn màng rủ trước ngực, nền da trắng ngần càng khiến viên ngọc xanh biếc thêm nổi bật, tạo thành một khung cảnh vừa dịu dàng vừa rực rỡ.

Khi đeo lại miếng ngọc bội, Giang Niệm như tìm lại được một phần thân phận và cảm giác quen thuộc trước kia. Trong lòng cũng có thêm một mục tiêu rõ ràng hơn.

Nếu cô có thể mở được “Tiên phủ dược điền” thì biết đâu có thể trồng được dược liệu chứa linh lực, và có khi thật sự trị được vết bớt trên trán An An.

Chỉ khi vết bớt biến mất, những lời đồn thổi xung quanh con bé mới có thể chấm dứt.

Cô muốn con gái mình được sống như bao đứa trẻ khác – bình thường, vui vẻ và hạnh phúc.

Giang Niệm ôm lấy An An trong lòng, lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán con.

“Bảo bối à, mẹ nhất định sẽ cố gắng để con sống một đời bình an, hạnh phúc. Bây giờ tụi mình đi ngủ nhé. Mẹ hát ru cho con ngủ có được không?”

Trong căn phòng nhỏ tối om, tiếng hát dịu dàng của người mẹ hoà trong ánh trăng len qua khung cửa, nhẹ nhàng ru con vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó – tại thủ đô, trong một xưởng dệt

“Diệp Lan Lan! Diệp Lan Lan! Ngủ trong phân xưởng hả? Không muốn sống nữa à? Hay không sợ tổ trưởng trách phạt?”

“Cô làm không xong thì đừng có trông chờ tôi làm giùm. Cứ tưởng mình là tổ tông của người khác chắc!”

“Diệp Lan Lan, tỉnh chưa? Đừng có giả vờ bệnh! Tháng này cô đã xin nghỉ 3 lần rồi còn gì!”

Những giọng nói chói tai, the thé vang lên liên tục, không chút nể nang.

Diệp Lan Lan đau đầu muốn nứt ra, cộng thêm giọng điệu đanh thép bên tai khiến cô vừa choáng vừa khó chịu. Trong cơn mơ màng, cô cố mở mắt ra.

Ngay lập tức...

Cô nhìn thấy một khung cảnh vô cùng xa lạ, lại vô cùng đơn sơ.

“Á —!”

“Đây… đây là đâu?!”

“Sao tôi lại ở cái chỗ quái quỷ này?!”

Diệp Lan Lan trợn tròn mắt, hoảng sợ hét lên.

Cô rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở trong khuôn viên trường đại học, vừa đóng dấu xác nhận bản sửa cuối của luận văn, trên đường đến văn phòng thầy hướng dẫn.

Vậy mà đột nhiên trước mắt tối sầm, rồi bất tỉnh.

Giờ đây tỉnh dậy…

“Đây là chỗ quái quỷ nào thế này?”

Diệp Lan Lan cau mày đầy khó chịu, nhất là khi nhìn thấy bộ đồ lao động màu xanh dương cũ kỹ và dơ bẩn đang mặc trên người mình.

Cạnh bên, một nữ công đang làm tạp vụ hừ lạnh một tiếng khi nghe cô gào lên:

“Diệp Lan Lan, hét cái gì mà hét? Muốn tổ trưởng phát hiện ra cô đang trốn việc chắc? Làm cùng cô đúng là xui tận mạng! Đã tỉnh rồi thì mau làm việc đi! Đừng mơ mộng chuyện làm sinh viên gì nữa, bây giờ cô chỉ là một nữ công nhân ở phân xưởng số ba của xưởng dệt mà thôi, nhanh tay lên!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play