Tiểu An Bảo do dự, những ngón tay nhỏ siết chặt mép chăn hơn.
Dù còn lưỡng lự, nhưng ánh mắt bé vẫn không hề rời khỏi Giang Niệm lấy một giây.
Giang Niệm vẫn dang tay ra, chưa từng rút lại, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, ngọt ngào và ấm áp như cơn gió xuân mơn man.
Giống hệt trong giấc mơ.
Cuối cùng, Tiểu An Bảo không nhịn được nữa, đôi mắt đen láy xoay tròn một cái, thân hình nhỏ nhắn từ từ nghiêng về phía Giang Niệm.
“Mẹ… ôm…”
Chỉ một động tác bé nhỏ đó thôi, Giang Niệm đã nhìn thấu và lập tức bật cười vui vẻ.
Không chờ bé con đến gần, cô nhanh chóng bước tới, hai tay vòng lại, bế Tiểu An Bảo từ trên giường lên, ôm chặt vào lòng.
Sau đó còn cúi xuống, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt thơm sữa của con bé.
Chụt!
Đôi môi của Giang Niệm vừa vặn chạm vào vết bớt đỏ trên trán Tiểu An Bảo.
Cô chẳng hề thấy ghét bỏ.
“Đúng là bảo bối của mẹ mà! Mẹ thương An An nhất! So với bất kỳ ai, mẹ cũng thương An An hơn. Trước đây là mẹ sai, mẹ xin lỗi con, con tha thứ cho mẹ được không?”
Trong đêm tối yên ắng ấy.
Khoảng cách lạnh nhạt giữa mẹ và con gái, bị Giang Niệm chủ động phá vỡ bằng một cái ôm ấm áp.
Tựa như có điều gì đó đang dần thay đổi.
Lúc được bế lên, bé con theo phản xạ giơ hai tay nhỏ siết chặt lấy áo Giang Niệm…
Được hơi ấm vây quanh, bàn tay nhỏ của An An dần nới lỏng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cổ Giang Niệm.
Là mẹ!
Tiểu An Bảo nở nụ cười vui vẻ, để lộ vài chiếc răng sữa nho nhỏ.
Dù chẳng ăn chút đường nào, trong lòng con bé vẫn ngọt ngào như kẹo.
…
Giang Niệm mặc thêm áo khoác cho An An, rồi bế con bé đi tìm một chiếc ghế có chân cao.
Là ghế tựa, nhưng nhìn cũng gần giống như ghế ăn cho trẻ nhỏ.
Cô để An An ngồi lên ghế, rồi quay vào bếp lấy cháo bột và canh trứng đặt trên bệ bếp mang ra.
Sau đó bắt đầu đút cơm cho con bé.
Lần này không cần phải năn nỉ hay dụ dỗ, Giang Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng sáng đèn, thỉnh thoảng vang lên tiếng cô vui vẻ khen ngợi:
“Woa… một miếng to ghê! Bảo bối giỏi quá đi!”
“Ăn no rồi mới lớn nhanh được nè, bảo bối nhà mình sau này nhất định sẽ là cô bé xinh đẹp nhất!”
“Ngoan ghê luôn đó ~ không để sót miếng nào, ăn sạch sành sanh! Phải tặng cho An An một bông hoa nhỏ mới được!”
Rõ ràng chỉ là ăn cơm, nhưng qua lời khen ngợi của Giang Niệm, lại trở nên náo nhiệt và đáng yêu.
Thông minh như An An đương nhiên rất vui, không chỉ ngoan ngoãn ăn hết, mà còn thường xuyên phát ra những tiếng ê a vui vẻ.
Cơm nước xong là đến giờ tắm rửa.
Lúc trước Tần Minh Dã từng nói trong phòng không có nước ấm, không thể tắm rửa.
Nhưng ban ngày Giang Niệm tới bệnh viện, cảm thấy người khó chịu, liền lấy phần nước ấm còn dư trong phích, đổ vào chậu rửa mặt lớn có in hình hoa hồng để lau người sơ qua.
Khi cô tắm, An An được đặt trên giường, cuộn trong chăn, bò loanh quanh trong khoảng không gian nhỏ ấy.
Giang Niệm mở tủ lấy một bộ quần áo cotton dài tay, chất liệu tốt, mặc lên khá ấm áp, cũng có thể dùng làm đồ ngủ.
Có thể thấy cuộc sống của nguyên chủ trước đây cũng không tệ.
Cô tắm rửa xong, lại bưng nước ấm trở vào phòng, chuẩn bị lau người cho An An.
An An được Tần Minh Dã nuôi rất tốt, thân hình mũm mĩm, vừa cởi quần áo ra liền lộ ra làn da trắng nõn mềm mại như bánh trôi.
Mềm mịn, đàn hồi.
Giang Niệm không nhịn được, đưa tay sờ thử. Cảm giác ấy mềm còn hơn cả tàu hũ non hay sữa bò.
An An bị mẹ sờ đến ngứa, bật cười khanh khách:
“Ha ha ha!”
Cái thân hình nhỏ bé ấy lại vặn vẹo, lăn lộn trong lòng Giang Niệm.
Giang Niệm cũng bật cười theo.
“Ha ha… bảo bối ngoan, đừng nghịch nữa, mẹ ôm không nổi con rồi… Nào, mình lau mặt trước nhé, rửa tay nữa… Phải biết giữ sạch sẽ chứ, bé ngoan phải sạch sẽ nha… Sau đó là…”
Khăn lông ấm ướt nhẹ nhàng lướt qua làn da non nớt mềm mại của con bé.
An An rất nghe lời. Giang Niệm bảo nằm yên, bé liền nằm yên, không động đậy chút nào.
Khi khăn lau đến ngực, Giang Niệm thấy một sợi chỉ đỏ đeo trên cổ con bé, phía dưới treo thứ gì đó.
Ban đầu cô tưởng chỉ là dây chuyền đeo bùa hay bình an phù gì đó, nhưng khi mở quần áo ra, thấy vật bên dưới lộ rõ, sắc mặt Giang Niệm lập tức thay đổi.
Cô ngẩn người, hai mắt không thể tin nổi.
Ánh mắt cô dán chặt vào miếng ngọc đang lấp ló bên dưới sợi chỉ đỏ.
Đó là một miếng ngọc tròn, hình dạng giống hệt khấu bình an.
Nhỏ nhắn, chất ngọc trong vắt, khi chạm vào thì mát lạnh dịu dàng, đúng chuẩn là dương chi bạch ngọc loại thượng hạng.
Miếng ngọc này… Giang Niệm không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Bởi vì trước khi xuyên đến đây, cô cũng có một miếng giống y hệt.