Chương 2: Không gian
Lão nhân rời đi, Mạc Thiếu Khanh liền theo cha mẹ và anh trai về nhà. Xe chạy men theo con đường quê dẫn ra phố, dáng vẻ khu phố cũ dần hiện lên trước mắt Mạc Thiếu Khanh. Cậu hiểu rõ, giờ đây chỉ mới đầu những năm 2000, tức là cậu đã trở về quá khứ, đúng 17 năm trước, khi bản thân mới ngoài 13 tuổi.
Ở thị trấn nhỏ này, không có những tòa cao ốc chọc trời, cũng chẳng nhiều xe cộ tấp nập hay đường nhựa rộng rãi. Ven đường chỉ có những người thong thả dạo chơi bên hồ, khung cảnh bình dị làm Mạc Thiếu Khanh — người từng lăn lộn chốn phồn hoa khắc nghiệt — cảm thấy vô cùng hài lòng.
Điều khiến cậu bất ngờ là cha đã có xe hơi từ sớm. Thời điểm này, sở hữu một chiếc xe đồng nghĩa với việc gia cảnh khá giả. Quả nhiên đúng như dự đoán, kinh tế của cha mẹ hắn không hề tệ. Trong phố, họ mua được một căn nhà hai tầng, diện tích gần 250 mét vuông, lại còn có vườn riêng nhờ vị trí ở tầng trệt.
Mẹ cậu siêng năng, dọn dẹp khu vườn nhỏ gọn gàng sạch sẽ. Dù bề ngoài căn nhà có hơi cũ so với tiêu chuẩn tương lai của Mạc Thiếu Khanh, nhưng ở thời điểm này thì đã là dạng biệt thự cao cấp hiếm có. Căn nhà có khoảng năm phòng ngủ, hai phòng khách, ba nhà vệ sinh, nội thất đơn giản mà gọn gàng, không hề lạc hậu như nhiều nhà khác.
Anh trai dẫn cậu tham quan khắp nơi rồi đưa cậu về phòng riêng. Điều làm Mạc Thiếu Khanh phấn khích nhất chính là căn phòng 20 mét vuông dành riêng cho mình. Từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng có không gian riêng, chỉ đến khi đi làm thuê phòng mới có. Bây giờ, được ở phòng riêng rộng rãi, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đây là một căn phòng điển hình của con trai: giường đơn kê cạnh cửa sổ, rèm màu lam nhạt tung bay trong gió, ánh nắng rọi lên bàn học đầy sách vở, ảnh gia đình và văn phòng phẩm. Kệ sách không chỉ có sách giáo khoa mà còn đủ loại tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước — đủ thấy cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào cậu. Trên tường dán poster thần tượng, treo vợt cầu lông, bóng rổ — tất cả gợi lại tuổi trẻ đã qua.
Nằm trên giường, Mạc Thiếu Khanh mới thực sự tiếp nhận hiện thực: cậu có một cơ hội làm lại từ đầu — một cơ thể trẻ khỏe, gia đình thương yêu, điều kiện đủ đầy. Nếu đây là mơ thì cậu cũng chẳng muốn tỉnh lại. Dù về lý mà nói, cậu đã chiếm chỗ người khác, nhưng bây giờ chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi.
Duy chỉ có điều khiến cậu băn khoăn: thế giới này rốt cuộc có giống hệt thế giới cũ không?
Qua những gì câuh tìm hiểu, quốc gia này vẫn là Trung Quốc, thành phố này tên là Y — một thị trấn nhỏ nhưng gần nhiều đô thị lớn nên cũng đang phát triển dần, phong cảnh non xanh nước biếc. Thủ đô vẫn là thành phố B, tất cả mọi thứ đều giống kiếp trước.
Điều quan trọng nhất là trên cổ cậu vẫn đeo miếng ngọc cổ — bảo vật truyền đời của gia đình. Nó chứng tỏ thân thể này cũng có miếng ngọc ấy từ trước, không phải vật cậu mang từ kiếp trước sang.
Ở tầng hai, Mạc Thiếu Khanh phát hiện trong thư phòng có một chiếc máy tính cũ. Dù mạng chậm nhưng cậu vẫn thử tra cứu các sự kiện lớn vài năm gần đây. Quả nhiên, thế giới này phát triển đúng theo mốc thời gian kiếp trước. Vậy là cậu đã thật sự quay về quá khứ.
Bận rộn một hồi, cậu trở về phòng, không khỏi miên man suy nghĩ. Thế giới kia, Trương Nghị sẽ ra sao? Viện trưởng Thiệu vì sao không nói chuyện tìm người thân với hắn? Tại sao trước khi gặp tai nạn, ông lại nói chuyện lấp lửng? Vừa nghĩ, cậu vừa thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh lại thì đã đến giờ ăn tối.
Trên bàn cơm, mẹ chuẩn bị một mâm thức ăn ngon lành, vừa ăn vừa ân cần hỏi han khiến Mạc Thiếu Khanh cảm nhận rõ hơi ấm gia đình. Cậu biết mình đang 13 tuổi, vừa học xong lớp 8. Ba cậu là quản lý nhỏ ở công ty, mẹ dạy nhạc ở trường cấp ba, anh trai vừa tốt nghiệp đại học và mới đi làm.
Nhà nội có hai anh em: bác cả Mạc Hàn Võ và ba cậu — Mạc Hàn Văn. Bác cả đã mất vì bệnh, để lại vợ và con trai — anh họ Mạc Địch. Dù góa bụa, bác gái vẫn chăm lo chu đáo cho cha mẹ chồng và con cái, chẳng mấy khi nhờ cậy gia đình chồng. Bà nội từ sau cú sốc mất con thì đổ bệnh, ông nội mong có thêm cháu chắt để bà vui lòng. Thế nên mấy ngày nay, cả nhà đang lo tìm vợ cho anh trai Mạc Thiếu Hoành.
Chuyện mai mối anh trai chẳng liên quan nhiều tới cậu, nên cậu chỉ im lặng nghe rồi ăn tiếp.
Ăn xong, mẹ dặn cậu tắm rửa rồi dọn nước sẵn, dặn dò đủ thứ khiến hắn vừa xấu hổ vừa ấm lòng. Thì ra, được người nhà quan tâm là cảm giác thế này đây!
---
Trong lúc tắm, hắn vô tình chạm vào miếng ngọc bội trên cổ.
Cậu phát hiện mặt ngoài ngọc bội vốn sần sùi, xám xịt, giờ lại xuất hiện vết nứt nhỏ. Từ nhỏ miếng ngọc này đã chẳng đáng giá nhưng là bảo vật duy nhất của cậu. Giờ nó lại nứt, khiến cậu lo lắng không thôi.
Quan sát kỹ, cậu thấy bên dưới vỏ đá xám lộ ra ánh xanh lục mờ mờ. Nghĩ ngợi một lúc, cậu quyết định thử bóc nhẹ lớp vỏ ngoài. Quả nhiên, dưới lớp đá thô là phỉ thúy xanh ngọc, bóng loáng.
Mạc Thiếu Khanh hồi hộp lột hết lớp ngoài, miếng ngọc bội liền hiện ra hình dáng hoàn chỉnh: trong suốt, ánh lên màu xanh biếc, bên trong mơ hồ có chữ “Vân” và vẽ sơn thủy, như một bức tranh thu nhỏ.
Mải nhìn, cậu bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, khi hoàn hồn lại đã thấy mình đứng giữa một không gian hoàn toàn xa lạ — núi non mờ ảo, sông suối uốn lượn như cảnh tiên.
Trời ạ, đây… đây chẳng phải là không gian riêng sao?
Trước kia, khi còn là Thiệu Khanh, cậu cũng từng đọc tiểu thuyết nói về không gian ẩn trong bảo vật. Hồi nhỏ ngây ngô, cậu còn dùng máu thử kích hoạt nhưng chẳng có gì xảy ra, rồi cũng quên dần để tập trung học hành, thi đỗ đại học danh tiếng.
Không ngờ bây giờ lại thực sự bước vào một nơi như thế!
Cậu cẩn thận đi vài bước, chạm vào cỏ cây hoa lá đều thấy chân thực. Nhớ lại lời lão gia hôm ở bệnh viện từng nói “sẽ có kỳ ngộ”, cậu thầm đoán: lẽ nào chính là thứ này? Có khi nào lão gia biết bí mật miếng ngọc? Hoặc nó có liên quan đến thân thế thật sự của cậu?
Dù sao thì, kiếp này cậu có cha mẹ yêu thương, gia đình đầm ấm, giờ còn có cả không gian thần kỳ — như được bù đắp cho những khổ đau trước kia.
“Mặc kệ đi, Mạc Thiếu Khanh! Dù sao cũng là phúc trời ban. Phải sống thật tốt!”