Đại Hổ khuyên Tô Liên Y nghỉ ngơi một lát. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động mở miệng khuyên ai điều gì, đúng là phá lệ, đến cả chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Liên Y không tiện từ chối tấm lòng ấy, đành nhận lời, đi vào phòng nằm xuống.
Thế nhưng nàng hoàn toàn không thể nào ngủ được. Bao nhiêu thông tin cứ quanh quẩn trong đầu, chất chồng, tắc nghẽn, như đang không ngừng tìm kiếm một lối ra, một cách giải quyết.
Bên ngoài phòng, Sơ Huỳnh, Tôn Cẩm và Tô Bạch lần lượt kéo đến. Nghe Đại Hổ nói rằng Tô Liên Y đã thức trắng suốt đêm, vừa mới chợp mắt được chút, ai nấy đều ngoan ngoãn ngồi vào chiếc bàn đá cạnh sân, nhỏ giọng dạy học và nghe giảng, không dám làm phiền.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, lúc này Đại Hổ mới yên tâm cầm nông cụ, lặng lẽ rời khỏi sân, ra đồng làm việc.
Sơ Huỳnh nhìn theo bóng lưng Đại Hổ đang xa dần, đôi mắt to tròn lấp lánh cũng khẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, rồi lại ngoái đầu liếc về phía phòng của Tô Liên Y, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Sơ Huỳnh tỷ, ngươi nhìn gì vậy?” Tôn Cẩm tò mò hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play