Ba người cùng nhau xuống núi. Như thường lệ, vẫn là hai người nắm tay đi trước, còn Đồng Diệp thì giữ khoảng cách, lặng lẽ đi phía sau. Lúc này, cậu thật sự đã bắt đầu cảm lạnh. Trước mắt mơ hồ tối sầm, gió thổi qua khiến toàn thân không ngừng run lên.
Mãi đến khi lên xe của Lâm Ngạn, ngồi ở hàng ghế sau, hơi ấm từ máy sưởi phả ra cũng không làm cậu khá hơn, vẫn bất giác run rẩy. Ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Từ khu thắng cảnh về thành phố rất xa. Trên xe, Đồng Diệp ngồi ở phía sau, im lặng nghe Từ Gia Ức và Lâm Ngạn nói chuyện rôm rả — nào là hôm nay phong cảnh thật đặc biệt, sau này nếu có dịp muốn đi tiếp, mùa xuân sẽ càng đẹp hơn vì có thể thấy hoa anh đào nở ở sườn núi. Rồi lại nói muốn ăn bánh phô mai ở cửa hàng gần nhà, bảo Lâm Ngạn đừng quên mua giúp trên đường về. Sau đó lại kể sáng nay mẹ cậu ấy gọi điện, nói tuần sau anh cả sẽ về, con bé ở nhà cứ nháo đòi gặp “chú Lâm Ngạn”, mà rõ ràng đến thân thúc thúc cũng không có đãi ngộ như vậy.
Lâm Ngạn cười thành tiếng.
Còn Đồng Diệp thì rúc ở ghế sau, run rẩy không dám phát ra âm thanh nào, chỉ cố tránh ánh nhìn từ kính chiếu hậu. Cậu hiểu rõ mình — mỗi lần sốt, cảm giác đều sẽ trở nên vô cùng mong manh, như thể có một lớp sương mỏng phủ lấy tất cả. Nhưng kỳ lạ là hôm nay, cậu lại nghe rất rõ từng lời họ nói.
Họ cười nói không ngớt, còn xe thì vẫn chạy rất nhanh, chẳng hề chậm lại dù chỉ một chút. Chẳng bao lâu sau đã đến trạm dừng nghỉ đầu tiên.
Lâm Ngạn dặn dò vài câu, rồi xuống xe đi vào khu nghỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT