Eđit: Cà Bông 🐡

Beta: Tắc Linh 🦉

______________

Sách vở còn chưa kịp ném xuống mà đã mang hận như vậy rồi.

“Phụt ——”

Mấy người trong đội nghe xong thì không nín được, đồng loạt bật cười chế nhạo.

“Đội trưởng, cậu cũng nên...”

Trần Hiệt lặng lẽ nhìn cái gáy lạnh lùng, mượt mà của Giang Đề, trong đầu suy nghĩ xem nên phá băng thế nào với cậu bạn nhỏ này.

Dù gì cũng là đồng đội, sau này còn phải cùng nhau thi đấu tranh cúp nữa.

Đúng lúc ấy, hắn phát hiện tư thế của Giang Đề có vẻ là lạ, đang chăm chú nhìn về một hướng nào đó.

Hắn thuận theo ánh mắt đối phương nhìn qua, thấy trên bức tường nhà ăn đang treo một chiếc TV LCD, phát lại trận chung kết toàn cầu cách đây một tháng của giải “Khư Mang”.

Trận đó, EOG bị dẫn trước 3-1, rốt cuộc thất bại trong cuộc đua tranh ngôi vô địch toàn cầu.

Giang Đề nhìn trận đấu mà tập trung đến mức không chớp mắt, ánh mắt dán chặt vào màn hình.

Lúc này, TV đang phát lại ván cuối cùng — ván đấu EOG bị đẩy vào tuyệt cảnh. Ống kính chuyển đến đội trưởng của EOG và đội trưởng của đội tuyển Đức – đội Fig.

Cả hai đều từng là bá chủ đường trên tại các giải khu.

Cái gọi là "vương không gặp vương", đến khi hai người này đối đầu trực diện thì toàn bộ tầm nhìn trận đấu đều xoay quanh đường trên.

Không phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ, mỗi lần họ chạm trán là một bữa tiệc thị giác thực thụ.

Dự đoán chính xác, tốc độ tay kinh người, thao tác tinh tế đến tuyệt diệu.

Khoảnh khắc phong thần, chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Khi ấy, Trần Hiệt còn chưa tới 500 máu, trong cảnh tuyệt vọng đã phản sát đối thủ bằng một cú phản đòn cực hạn.

Hình ảnh quá đỗi kịch tính như phim khoa học viễn tưởng, khiến fan hâm mộ tại hiện trường gào rú đến khản cả cổ.

Bình luận viên nghẹn ngào hét lớn:

“Pray —   Đấng cứu thế của EOG!!”

Pray — là ID trong game của Trần Hiệt.

Nhưng, đấng cứu thế ấy cuối cùng vẫn không thể cứu vãn khu vực Trung Hoa.

Chiến thắng tưởng chừng đã ở ngay trước mắt, vậy mà vào thời khắc then chốt, xạ thủ Hoa Huyền lại bị địch mở giao tranh chính xác, bị phản sát.

Trong khoảnh khắc ấy, một người bị hạ gục, cả đội mất tiết tấu, dẫn đến thất bại.

Chỉ trong 62 giây ngắn ngủi sau đó, EOG bị đẩy ngược về nhà chính.

Thực ra, Giang Đề đã xem trận chung kết này khi phát trực tiếp.

Đêm EOG thất bại, cả khu vực như rơi vào trạng thái chết lặng.

Ngay sau đó là nỗi giận dữ cuồng nộ, sỉ nhục và tuyệt vọng.

5 năm. Suốt 5 năm.

Khu vực đại lục không một lần chạm đến đỉnh vinh quang thế giới.

Mà thất bại tại trận chung kết đó, để vuột mất chiếc cúp vô địch một cách đầy tiếc nuối, EOG đã để lại một vết thương sâu trong lòng toàn bộ người hâm mộ khu vực.

 

“Các soái ca, mời mọi người lên lầu hai vào phòng riêng.”

Giọng nói của nhân viên phục vụ kéo sự chú ý của Giang Đề trở về thực tại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy các đồng đội đã lần lượt đứng dậy.

Hắn xách mũ lưỡi trai đi theo.

Giang Đề không hiểu, vì sao lên lầu hai mà cũng phải đi thang máy.

Người chờ thang máy rất đông, cửa vừa mở ra, cậu đã bị dòng người phía sau xô đẩy vào trong.

Cứ như một con cá chết, cậu bị dồn về tận cuối khoang thang.

Ngay sau đó, cơ thể cậu đâm sầm vào một người khác.

Cằm bất ngờ đè lên vai đối phương, eo bị hai bàn tay to nhẹ đỡ lấy. Đồng thời, bên tai Giang Đề vang lên một tiếng rên khẽ của một người đàn ông.

Giang Đề cứng đờ, ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau — là Trần Hiệt.

Trần Hiệt đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa mang theo vẻ trêu đùa.

Giang Đề tim lỡ một nhịp, hô hấp như bị chặn lại, toàn thân theo bản năng muốn lùi ra sau.

Nhưng Trần Hiệt đã khẽ siết tay, kéo cậu trở về lồng ngực mình, để lưng cậu tựa vào vách tường, ngửa cằm, lười biếng nói:

“Đừng nhúc nhích, chật lắm.”

Chóp mũi Giang Đề khẽ chạm vào áo đối phương, ngửi thấy mùi cam thoang thoảng.

Cậu mím môi, trong lòng lẩm bẩm: “Nếu đôi tay này của Trần Hiệt bị kiện, chắc cũng phải ngồi bóc lịch vài năm rồi.”

Lầu hai rất nhanh đã tới.

Giang Đề lạnh mặt đẩy Trần Hiệt ra, không biểu cảm bước ra khỏi thang máy.

Trần Hiệt kéo khẩu trang xuống, khẽ cười bất đắc dĩ.

Muốn phá băng với cậu bạn nhỏ này, e là còn khó hơn tưởng tượng nhiều.

 

Khi cả nhóm vào phòng riêng ngồi xuống, chịu ảnh hưởng từ đoạn phát lại trận chung kết vừa rồi, ai nấy đều không có vẻ mặt gì dễ coi.

Triệu Bắc Nam tức giận vứt khăn quàng cổ qua một bên, chửi ầm lên:

“Má nó, vận đen gì mà quái đản, lần nào cũng thua sát nút là sao chứ!”

Trần Hiệt lười biếng ngồi xuống cạnh Giang Đề, cắt ngang lời hắn:

“Được rồi, chuyện đã qua rồi.”

Triệu Bắc Nam vẫn chưa nguôi giận:

“Tôi chỉ muốn một cái cúp vô địch thôi mà, sao lại khó đến vậy chứ!”

Time cười khổ:

“Ai mà không muốn…”

Cả nhóm không ai muốn tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề đau lòng này.

Cloud liếc nhìn Giang Đề, thuận miệng hỏi:

“Giang Đề, nghe nói cậu giỏi chơi AD, nhưng trước đó lại đi làm hỗ trợ cho đội khác là sao?”

Giang Đề khẽ nâng mí mắt, giọng nhạt nhẽo:

“Bị lừa, không còn lựa chọn.”

Cả nhóm: “?”

Giang Đề không định giải thích gì thêm.

Cậu cúi đầu lật thực đơn, cổ áo trắng kéo dài làm lộ ra chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp, hàng mi dày đen nhánh đổ bóng lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Đúng là một đứa nhỏ kỳ quái, lạnh lùng, không giống người thường.

Bốn ông anh trong đội nhìn nhau, chỉ biết bật cười, vừa bất đắc dĩ vừa thấy thú vị.

 

Sau bữa ăn.

“Xin chào, tổng cộng 1.052 tệ. Quý khách quét mã hay trả tiền mặt ạ?”

Giang Đề đứng trước quầy thu ngân, nhéo tờ hóa đơn, mím môi.

Sau đó, cậu lấy điện thoại ra, nhìn qua ví điện tử — vẫn đủ tiền.

Có thể trả được.

Cậu mở mã thanh toán, chuẩn bị quét.

Đúng lúc ấy, một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên vươn tới, che mất máy quét mã của quầy.

Giang Đề quét mã thất bại, thu điện thoại lại, nghi hoặc nhìn về phía Trần Hiệt.

Trần Hiệt khẽ xoa đầu cậu, nói:

“Gấp gì chứ?”

Giang Đề bị xoa đầu, sắc mặt lập tức sa sầm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play