Eđit: Cà Bông 🐡
Beta: Tắc Linh 🦉
______________
Một viên đạn khác bay ra, nhắm thẳng về phía—
【Wither Has Slayed Ice!!】Wither đã hạ gục Ice.
【Double Kill!!!】Wither đạt được 2 mạng hạ gục!
Time tay run lên:
“Ngọa tào!”
Cloud nghẹn thở kinh ngạc:
“Ngầu!!”
Triệu Bắc Nam kích động hét lên:
“Giang Tiểu Đề tuyệt vời !!!”
Kết quả này, không ai ngờ tới.
Giang Đề vậy mà đột ngột xoay nòng súng, một phát hạ gục Ice.
Thậm chí viên đạn sau khi xuyên qua Ice, còn bắn trúng pháp sư trung đường của WWG đang tháo chạy.
Một hòn đá trúng hai chim, WWG trong chớp mắt mất đi hai trụ cột chủ lực.
Thế cục lập tức đảo chiều, EOG phản công lật ngược, tiêu diệt ba người, dẫn đến một pha diệt đội cho WWG.
Còn viên đạn nhắm vào Trần Hiệt ban đầu, bởi vì tay Giang Đề nhanh hơn Ice nửa giây.
Trong khoảnh khắc Ice bị bắn xuyên người, tay hắn run nhẹ, khiến viên đạn lệch góc khi ra khỏi nòng.
Nhờ vậy, Trần Hiệt thoát chết.
Sống sót sau giao tranh, Trần Hiệt với những pha thao tác đẹp mắt như bay, hạ gục hai thành viên bên phía WWG.
Sau đó, hắn điều khiển Quỷ Sát Minh Khuyển tiến đến cạnh Tắc Kè Hoa — Giang Đề.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Quỷ Sát Minh Khuyển quay về phía Giang Đề làm động tác trái tim màu hồng phấn.
Trái tim hồng lập lòe nhảy múa, như đại diện cho sự áy náy và biết ơn của Trần Hiệt sau pha “cứu mạng” của Giang Đề.
Toàn bộ EOG im lặng hai giây.
Sau đó, cả đội đồng thanh ghét bỏ:
“Eo~~ Đội trưởng, ngài thật lẳng lơ đó nha!!”
Trần Hiệt chỉ cười.
Giang Đề cảm thấy vành tai hơi nóng, điều khiển nhân vật trong game quay đầu sang hướng khác, lặng lẽ tránh ra.
Trận huấn luyện đầu tiên, nhờ vào những phát bắn chuẩn xác như thần của Giang Đề, EOG giành chiến thắng dễ dàng.
Sang trận thứ hai, Ice không cam lòng, định chọn Tắc Kè Hoa.
Tuy rằng bản thân từng bị Giang Đề đè bẹp khi chơi Tắc Kè Hoa, nhưng Ice không tin nếu solo cận chiến thì mình lại thua.
Tắc Kè Hoa khi hiện thân là tướng cận chiến, nửa sát thủ nửa đấu sĩ, gần như giống một người đi rừng.
Ice muốn xem thử khi đánh giáp lá cà, rốt cuộc Giang Đề có mấy phần thực lực.
Nhưng từ trận thứ hai, cả hai đội đã bắt đầu luyện tập các đội hình phối hợp. Mong muốn solo của Ice không thể thực hiện.
Cuối cùng, trong ba ván huấn luyện, EOG thắng hai.
Thông thường, huấn luyện không quá đặt nặng thắng thua.
Nhưng vì ở trận đầu tiên, Giang Đề — một tuyển thủ vốn không được coi trọng, bị chê là “đồ ăn hại” — lại thi đấu quá xuất sắc, khiến WWG sau trận có chút lúng túng.
Đã vậy, toàn đội EOG còn rất thích cà khịa.
【EOG·North: A nha, Giang Đề đã xin lỗi rồi mà, Ice cưa cưa sẽ không giận chứ?】
Ice: …
【EOG·Time: Cũng may Ice chưa làm Giang Đề giận, nếu không AD nhà tụi này mà nổi điên thì đánh lên người đau lắm đó. Cạc cạc .】
Ice: …
【EOG·Cloud: Tối nay nhớ cúng Phật trong phòng ngủ nha, không thì coi chừng chăn mở ra toàn là viên đạn của AD nhà tụi tui.】
WWG: …
Giang Đề đưa tay lấy nước uống, tiện thể liếc mắt nhìn Trần Hiệt đang ngồi bên cạnh.
Trần Hiệt cũng đang gõ bàn phím.
【Pray: Cửa ải này, vượt qua được không?】
Đây là một câu hỏi sắc bén, khiến người ta nghẹn lời.
Một lúc sau, một dòng tin nhắn hiện lên:
【WWG·Ice: Xem như hắn giỏi.】
“Wow~~”
Cả phòng vỗ tay, huýt sáo.
Triệu Bắc Nam phấn khích, nhảy khỏi ghế, dang tay định ôm Giang Đề:
“Giang Tiểu Đề, ngầu… A ——!! Đội trưởng, sao lại đá tui?!”
“Muốn nói thì nói, ôm ai đó hả?”
Triệu Bắc Nam ấm ức:
“Ta chỉ muốn ôm tiểu AD ngầu lòi của tui thôi mà? Có đụng tới cậu đâu.”
Trần Hiệt kéo ghế ngồi chen giữa Triệu Bắc Nam và Giang Đề, một đôi chân dài duỗi ra, như vật cản mà ngăn chặn.
“cậu có thể yên ổn được không? Nhìn thân hình cậu đi, lỡ ôm mạnh làm gãy AD nhà tôi thì sao?”
“Phụt!” Giang Đề đang uống nước thì bị sặc.
Cậu nhanh chóng cầm laptop lên, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng huấn luyện.
Trần Hiệt không ngờ Giang Đề bỏ đi nhanh như vậy. Chỉ kịp thấy vành tai thiếu niên đỏ lên, sợi tóc đỏ trên trán cũng khẽ rung như đang vui vẻ.
Chủ nhật – ngày nghỉ của đội.
Giang Đề vốn định ngủ thẳng tới chiều. Ai ngờ mới 8 giờ sáng đã bị tiếng sột soạt đánh thức.
Cậu ngồi bật dậy, ánh mắt âm u nhìn về phía cửa.
Có thứ gì đó đang cào cửa?
Giang Đề lắng nghe một lúc, cuối cùng nghe được tiếng “meo~” nhẹ nhàng.
Là mèo.
Trong căn cứ này chỉ có một con mèo.
Buồn ngủ bay biến ngay lập tức, Giang Đề nhảy xuống giường, thậm chí không kịp đi dép, chân trần chạy ra mở cửa.
Và cậu nhìn thấy—
Một bé mèo Ragdoll mặc váy ren trắng, trên đuôi còn cột nơ hồng nhạt.
Lộ Lộ – cô mèo công chúa – ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa, ngửa đầu chớp đôi mắt to màu lam pha lẫn tím nhìn Giang Đề.
“Meo~”
Giang Đề thừa nhận, khoảnh khắc đó cậu chỉ muốn lấy cái bao tải hồng nhạt trùm lấy con mèo này, lén mang về phòng, không bao giờ trả lại cho Trần Hiệt nữa.
Ý nghĩ xấu vừa nảy sinh, liền không thể dừng lại.
Cậu nhìn quanh, xác nhận Trần Hiệt không có ở gần, lập tức bế mèo lên, vèo một cái chạy về phòng.
Đời không còn gì vui, ôm mèo tiếp thêm sinh khí.
Giang Đề ôm mèo hít hà sung sướng mấy phút thì điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn WeChat.
【Cẩu Trần Hiệt: Có thấy con gái của tui đâu không?】
Giang Đề: “…”
【jt: Tôi giúp anh tìm thử nhé】
Phòng bên cạnh, Trần Hiệt nhìn tin nhắn: “…”
Rõ ràng là trộm mèo người ta, mà còn giả bộ kéo dài thời gian.
Mới vào đội không bao lâu, đã giảo hoạt đến vậy.
Giang Đề cảm thấy thời gian dành cho mình không còn nhiều, lập tức ôm mèo hít thêm từng giây từng phút…
___________________
Chương mục đính chính của 🐍
Đầu tiên là về việc xưng hô của công với các đồng đội, tại sao có lúc lại là anh và cậu lại là tôi và tui.
Thì kiểu như bạn bè lâu năm thì sẽ hai trêu chọc nhau kêu anh em đồ đó, với công là đội trưởng nữa nên các thành viên sẽ có sự tôn trọng
Thứ hai là về thụ và công vì thụ đang còn giận công nên mới xưng tôi nào hết giận đổi sang tui hé.
Nói chung là xưng hô thì ní🦉sẽ dựa vào hoàn cảnh và giọng điệu để chỉnh sữa nha