Văn án
Tại nơi đấu giá nô lệ lớn nhất vương quốc Valdorien, bầu không khí im lặng bao trùm. Tiếng xích sắt rung nhẹ, tiếng mũi kiếm cọ vào sàn đá lạnh. Toàn bộ ánh mắt từ các quý tộc béo tốt trên ghế VIP đến đám thương nhân ngồi hàng ghế sau đều đổ dồn về khán đài trung tâm.
Một thiếu niên nô lệ ăn mặc kì quái, tóc đen lẫn bụi cát, đôi mắt lạnh như đêm sa mạc đứng đó. Trong tay cậu là một con dao găm nhỏ gọn, đầu mũi vẫn rỉ xuống từng giọt máu đen đặc, “tách, tách” vang vọng từng giọt xuống sàn đá.
Không phải vì cậu quá mức xinh đẹp, cũng chẳng phải quá dị hợm…
Mà là vì…
Cậu ta vừa đâm chết sủng vật của hoàng thất !!!
Không khí vỡ tung.
“Ngươi… ngươi có biết mình vừa làm gì không, tên nô lệ hạ tiện!” – Một quý tộc hét lên, mặt tím bầm vì kinh hãi và tức giận.
Tiếng xì xào dồn dập như sóng cuộn:“Xong rồi, tên này chết chắc… không, không chỉ có nó, cả nơi này cũng sắp toang rồi!”
“Một nô lệ cấp thấp mà làm được điều này… hắn là cái quái gì vậy?”
“ Tiếc thật, món hàng đẹp thế này...”
Trên khán đài, cậu thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đám đông. Trong cái nhìn ấy không có chút hối hận hay run sợ nào – chỉ có sự bình thản đến đáng sợ.
Hi Thành: “...”
Bây giờ chạy....còn kịp không?
【Tỉ lệ sống sót khi bỏ chạy: 3,3 %. Gợi ý từ Vũ Giới: quỳ xuống, chờ chết.】
Khóe môi cậu co giật, mắt liếc xuống con dị thú đã chết dưới chân.
“...Mịa nó.”Ai mà biết cái thứ chết tiệt này còn đáng giá hơn cái mạng của cậu???