Trời lạnh, trong phòng sưởi than, lửa cháy mỗi lúc một rực.
Bát canh an thần hôm nay cũng được đưa tới sớm hơn thường ngày. Tỳ nữ bưng chén đặt xuống, vừa làm vừa nhỏ giọng dặn dò: “Canh hôm nay được hầm đặc hơn ngày trước, trước kia mấy vị đại nhân Thụy Nhân các đều nói, canh này uống vào người sẽ ấm lên, huyết mạch thư giãn, dễ ngủ vô cùng. Hôm nay nấu đến đặc như vậy, chỉ e uống xong sẽ muốn thiếp đi. Cô nương nếu thấy mỏi, cứ dặn một tiếng là được.”
Tạ Lăng liếc nhìn bát canh đặt trước mặt, khẽ ừ một tiếng, thuận miệng đáp: “Được.”
Tỳ nữ thấy nàng vẫn không có ý định lập tức uống, bước chân dừng lại chốc lát, sau cuối vẫn không nói gì, theo đúng quy củ của Tạ Lăng mà lui ra ngoài.
Tạ Lăng đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, nhìn kỹ một lượt bên ngoài, sau đó bưng bát canh lên, bước lên giường, mở chiếc rương gỗ phía trên tủ.
Trên rương đã phủ một lớp bụi mỏng, vì đặt quá cao, bình thường không ai chú ý đến. Bên trong rương chất đầy đệm chăn, Tạ Lăng lặng lẽ đổ bát canh vào đó, chừa lại một ít, để lại trên bàn.
Lần nào nàng cũng chừa lại đại khái ngần ấy, rồi nói với tỳ nữ rằng mình ăn uống ít, không uống hết nổi, như thế mới không dễ bị nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play