Bà ta đi đến trước mặt Lâm Diệc Nam, nhét cây trâm vàng vào trong tay nàng: "Đa tạ cô nương đã cứu ta và nhi nữ.”
Lâm Diệc Nam nắm chặt cây trâm trong tay: "Đa tạ lễ vật, chúng ta xem như huề nhau.”
Người phụ nhân là người hiểu chuyện, nghe nàng nói như vậy liền hiểu nàng là không muốn dây dưa nhiều với bọn họ, vội vàng kéo con cái tránh sang một bên.
“Vân ca ca, thật sự là ca sao!”
Hoàng Yến Yến nghe thấy tiếng Vân Mạc, nàng ta từ đằng xa chạy tới, định nhào vào lòng Vân Mạc, nhưng lại bị hắn khéo léo tránh được.
Nàng ta nhào vào khoảng không, ngã sấp mặt, suýt chút nữa thì gãy cả răng cửa.
Hoàng Yến Yến khó khăn bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người, không khóc cũng không nháo, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn Vân Mạc.
Từ ngày phải chạy nạn đến nay, nàng ta đã học được cách tự mình ngã xuống tự mình đứng lên.
Nhìn thấy con gái từ nhỏ được nuông chiều lại bị đối xử như thế, Hoàng Quý Xương không khỏi đau lòng rơi lệ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play