Vân Mạc không đi xa mà trốn trên một gốc cây lớn, cẩn thận quan sát động tĩnh của Lâm Diệc Nam dưới hồ.

Đứng trên cao, tầm nhìn thoáng đãng.

Không ngờ nơi Lâm Diệc Nam thay quần áo, đối với người đang ở trên cây như hắn lại là một vị trí có tầm nhìn tuyệt diệu.

Hắn không thể ngờ Lâm Diệc Nam ngày thường đầu bù tóc rối, vậy mà làn da lại trắng nõn như mỡ như ngọc, bộ ngực đầy đặn cao vút cùng vòng eo thon gọn, cánh tay và cặp đùi đều săn chắc thon dài…

Hắn cẩn thận nín thở, muốn nhắm mắt không nhìn, nhưng đường cong tuyệt mỹ kia cứ quanh quẩn trong đầu, đôi mắt hắn không nghe lời mà cứ mở trừng trừng.

Nhịn đến mức mặt đỏ bừng, mãi đến khi Lâm Diệc Nam rời khỏi tầm mắt, Vân Mạc mới thở hổn hển.

Hắn không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên hạ lưu như vậy, thế mà lại đi nhìn trộm một cô nương thay quần áo.

Chỉ là, nhìn cô nương trước mắt, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng trong sơn động hôm đó, cảm giác mềm mại như có như không trong lòng bàn tay, lại trùng khớp với làn da trắng nõn nà mà hắn nhìn thấy hôm nay.

Vân Mạc đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, làm sao chịu nổi chuyện này, giữa mũi có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, hắn đưa tay sờ thử, thì ra là máu mũi.

Hắn nhảy xuống cây cao, chạy hai bước đến bên hồ nước rồi trực tiếp nhảy xuống.

Ngâm mình trong nước đến khi toàn thân lạnh toát, hắn mới chịu ngoi lên mặt nước.

Nghĩ đến dáng vẻ Lâm Diệc Nam bắt cá dưới nước, Vân Mạc hít sâu một hơi rồi lặn xuống.

Cá trong hồ này rất nhiều lại còn ngốc, chẳng mấy chốc, hắn đã bắt được mười mấy con, khi lên bờ hắn trực tiếp xâu tất cả cá lại với nhau.

Mặc quần áo chuẩn bị quay về, như là nghĩ đến điều gì đó, Vân Mạc treo cá lên cây, xách kiếm xoay người chạy thẳng vào rừng sâu.

Lâm Diệc Nam xách theo sáu con cá lớn trở về sơn động, Lâm Diệc Hành bọn họ đã chia thịt ngựa xong.

“Cá lớn quá, A Nam, muội bắt được ở đâu vậy?”

Lâm Thước nhìn thấy sáu con cá lớn trên tay nàng, lập tức vui mừng ra mặt, cháu gái của ông ấy thật sự là quá có năng lực rồi.

“Bắt được ở cái hồ phía sau núi.” Lâm Diệc Nam đáp.

Lâm Diệc Hành cau mày, có chút trách móc nói: "Ấy, sao muội không nói với ta một tiếng, lại tự mình chạy đến nơi xa như vậy.”

“Bên đó không có mãnh thú lớn nào đâu, an toàn lắm.”

Lâm Diệc Nam đưa xâu cá cho Lâm Diệc Hành, lại quay sang nói với Lâm Thước: “Thúc, thúc cũng làm thịt con cá này đi, đưa cho huynh trưởng Vận Chi hai con.”

Tô Vận Chi khó khăn cắt một miếng thịt, ngẩng đầu cười với nàng: “Vậy ta đa tạ A Nam.”

Cho dù lúc này tay hắn ta lấm lem, nhưng vẫn cho người ta cảm giác như ngọc trên đất, công tử thế gian vô song.

Vân Mạc vác một con hoẵng trở về, nghe vậy lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Vận Chi một cái.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ khinh bỉ, nước hồ lạnh như vậy, tiểu cô nương ngâm bao lâu mới bắt được mấy con cá này, hắn ta đường đường là nam tử hán lại nhận lấy một cách thản nhiên.

Vân Nhị chạy tới, nịnh nọt nói: “Chủ tử, Lâm cô nương ở hồ sau núi bắt được không ít cá, chúng ta cũng đi bắt vài con về ăn cho đỡ thèm đi.”

Vân Mạc liếc xéo hắn ta một cái: “Thịt ngựa làm xong chưa?”

“Vân Ngũ và Vân Thất đang dẫn những người khác làm.”

“Ngươi đi làm thịt con hoẵng này đi.”

Vân Mạc ném con hoẵng xuống chân Vân Nhị, lại xoay người đi về phía sau núi.

"Ta đi bắt cá." Hắn không cho Vân Nhị cơ hội phản bác.

Lâm Diệc Nam xách giỏ quần áo ướt về sơn động, trong động đốt bốn năm đống lửa, nàng định hong khô quần áo bên đống lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play