Trời đang tháng chín, lại vừa mới mưa xong nên nước có hơi lạnh.

Nàng bơi đến bờ tìm một chỗ nước nông, xõa tóc ra, lấy từ trong không gian ra một ít dầu gội đầu, tỉ mỉ xoa bóp da đầu.

Từ khi xuyên đến nay lâu như vậy, đây lần đầu tiên nàng gội đầu, nàng dùng đến ba lần dầu gội mới gội sạch tóc.

Để tránh có người nhìn trộm, Lâm Diệc Nam không dám cởi y phục, cả người chìm vào trong nước, cách lớp y phục chà đi chà lại cơ thể vô số lần.

Đột nhiên dưới chân bị thứ gì đó trơn trượt lướt qua, là rắn hay là cá?

Nàng vội vàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy một con cá lớn nặng năm sáu cân đang thong dong bơi lội.

Cá lớn thật!

Lâm Diệc Nam nhanh chóng buộc tóc lại, bám theo sau con cá lớn, chậm rãi lặn xuống nước.

Vân Mạc vừa mới từ trong rừng đi ra, lại nhìn nhìn thấy trong hồ có một bóng đen lặn xuống nước.

Không ngờ còn có người đến trước hắn, rốt cuộc người trong nước là ai?

Trên tảng đá lớn bằng phẳng có một cái giỏ, hắn bước tới vừa nhìn, trong giỏ để một bộ y phục màu đen.

Người trong nước không ngờ lại là nàng!

Trai đơn gái chiếc, vì để tránh hiềm nghi, Vân Mạc vội vàng núp sau tảng đá lớn, chỉ muốn đợi nàng đi, hắn mới xuống tắm.

Chỉ là, hắn đợi đã lâu, trên mặt nước cũng không có động tĩnh gì.

Vân Mạc nhịn không được thò đầu ra nhìn về phía mặt nước, từ lúc hắn ra ngoài nàng đã lặn xuống nước, đến giờ đã qua một khoảng thời gian dài.

Chết rồi!

Nàng là khuê nữ học võ có sư phụ dạy, nhưng hẳn là không biết bơi lội.

Vân Mạc đột ngột đứng dậy, thân hình nhanh chóng nhảy xuống nước.

Thủy tính của hắn bình thường, không thể nín thở lâu, hắn lặn xuống nước quét mắt nhìn xung quanh, nhưng chỉ có một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Vân Mạc nổi lên mặt nước, chuẩn bị hít thở lại một hơi rồi lặn sâu xuống dưới xem thử.

Đúng lúc hắn chuẩn bị lặn xuống lần nữa, Lâm Diệc Nam từ dưới nước nổi lên, phun một ngụm nước vào mặt Vân Mạc ở đối diện.

Nàng vươn tay lau đi giọt nước trên mặt, lại thấy Vân Mạc ngây ngốc nhìn mình.

Lâm Diệc Nam thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó xoay người kéo con cá lớn năm, sáu cân kia bơi vào bờ.

“Ngươi biết mò cá sao?” Vân Mạc trầm giọng hỏi.

Lâm Diệc Nam đảo mắt: "Ngươi không phải đã thấy rồi sao?”

“Ngươi bắt á?”

“Không được sao?”

Vân Mạc trực tiếp nghẹn lời.

Hắn tưởng Lâm Diệc Nam lên bờ sẽ rời đi, nào ngờ nàng lại nhặt một hòn đá đập vào đầu con cá, sau đó ném nó lên bờ rồi lại bơi trở lại, nhưng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, lại tiếp tục lặn xuống nước.

Nàng đây là nghiện bắt cá rồi sao?

Là một cô nương, sao nàng lại có thể to gan như vậy?

Trên mặt cũng không hề có chút thẹn thùng nào.

Bình thường gặp phải tình huống này, các cô nương không phải đều thẹn đến mức hét toáng lên hoặc là ngất đi sao?

Vân Mạc còn chưa hoàn hồn, Lâm Diệc Nam đã bắt được một con cá lớn khác, đang nổi lên mặt nước.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Lâm Diệc Nam cẩn thận đánh giá hắn.

Chẳng lẽ tên nam nhân này là kẻ biến thái, thích tìm nữ nhân để chơi trò uyên ương hí thủy?

“Ồ! Ta tưởng ngươi nghĩ quẩn, muốn nhảy xuống nước tự vẫn, không ngờ ngươi lại biết mò cá. Xin lỗi, thất lễ rồi! Ta đi ngay đây.”

Vân Mạc giải thích xong, vội vàng bỏ chạy.

Lâm Diệc Nam thấy hắn đã đi, nàng ném con cá lên bờ, rồi lại tiếp tục lặn xuống bắt cá.

Cá trong hồ này vừa nhiều vừa lớn, lại còn đặc biệt ngốc, người bơi đến bên cạnh mà chúng vẫn không nhúc nhích, rất dễ bắt.

Liên tiếp bắt được năm con cá lớn, cảm thấy người đã lạnh cóng, Lâm Diệc Nam mới luyến tiếc lên bờ, tìm một chỗ kín đáo thay quần áo rồi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play