Một người, một tà thần cùng ngã xuống, nơi mặt đất phủ kín lớp lông tơ nhè nhẹ, không rõ là da dẻ sinh vật nào tạo thành.
Lâm Kinh Độ không phản kháng. Đáy mắt trong suốt của cậu phản chiếu gương mặt Việt Bùi Hồi, mím môi không nói gì.
Việt Bùi Hồi ấn tay lên mái tóc dài xõa ra của cậu. Tóc cậu mượt lắm, cảm giác như lụa.
Anh cúi đầu, mắt đen ánh lên dưới ánh nến, giọng trầm thấp: “Chơi đủ chưa?”
Lâm Kinh Độ vẫn im lặng. Không chơi đủ.
Việt Bùi Hồi cười khẽ, ngón tay cứng rắn sượt nhẹ qua má cậu: “Chơi mà không chịu chuẩn bị cho đàng hoàng, cái thứ vật chất mà em tách ra kia trước giờ chẳng bao giờ thật sự làm tổn thương được anh.”
Lỗ hổng nhỏ đó dễ dàng bị Việt Bùi Hồi nhận ra: lúc bị thứ chất lỏng kia quấn lên thì anh đã cảm nhận rõ sự thích thú của đối phương khi nó len lỏi và quấn lấy anh. Gọi là trói buộc gì chứ, rõ ràng là đang cọ tới cọ lui trên cổ tay anh kia mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play