Khương Đường túm chặt lấy vạt áo vest của Lục Thanh Uẩn, ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt lấp lánh một tầng hơi nước nhàn nhạt: “Cữu cữu, con rất nhớ người.”
Lục Thanh Uẩn đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của cậu, giọng nói khàn khàn: “Là cữu cữu đến muộn.”
Tuy rằng không ưa gì vị hoàng đế b·ắt c·óc muội muội năm xưa, nhưng Lục Thanh Uẩn lại đặc biệt cưng chiều vị Thái tử này. Trước kia mỗi lần Khương Đường chạy trốn ra ngoài với quốc sư, hoàng đế tức giận đến gào thét, thì hắn lại có thể bình tĩnh mà cùng hai người kia nói chuyện dăm ba câu.
Chỉ có điều... sau đấy hoàng đế lại càng nổi đóa.
Lục Thanh Uẩn kéo Khương Đường ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt chăm chú quan sát kỹ càng, cuối cùng cũng yên tâm khi nhận ra Khương Đường dạo này sống không tệ, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng rõ, có thần. Xem ra chuyện lần này chưa gây ảnh hưởng quá lớn tới cậu.
Nghĩ đến đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Mấy ngày tới có kế hoạch gì chưa? Căn nhà ở Kinh Thị  cũng đã dọn dẹp xong rồi, nếu không thì dọn sang đó ở với cữu cữu?”
Khương Đường hơi do dự.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play