Văn Ngọc ra khỏi chương trình, hành lý mang theo không nhiều, dọn dẹp xong cũng chỉ có một chiếc vali, hắn dính chặt lấy Khương Đường ríu rít đi theo bên cạnh cậu, vừa kéo vali vừa thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ. Yến Thời tựa người lên xe lăn, trong lòng bỗng có chút khó chịu.
Lúc trước lời nói ra quá nhanh, giờ nghĩ lại mới giật mình phát hiện: tên nhóc Văn Ngọc này đúng thật khiến người ta ngứa mắt.
Thẩm Lâm mặt không cảm xúc đẩy xe cho Yến thiếu nhà hắn, rất rõ ràng cảm nhận được khí áp bên cạnh nhà mình Yến thiếu đang hạ thấp.
Đúng lúc đó, hai người phía trước vừa trò chuyện vừa đột nhiên đồng loạt quay đầu lại, Yến Thời ngẩng mắt nhìn, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Khương Đường, khóe môi cong lên, hỏi khẽ: “Có chuyện gì sao?”
Người lên tiếng là Văn Ngọc, hắn vuốt cằm nhìn kỹ ngũ quan đoan chính của Yến Thời, cười tủm tỉm nói: “Tôi đang nói với Đường Đường là, Yến thiếu nhìn cứ thấy quen mắt thế nào ấy.”
Yến Thời trong lòng “thịch” một tiếng.
Khi còn ở Đại Hạ, hắn tiếp xúc với Khương Đường và Văn Ngọc không nhiều, lý thuyết mà nói thì Văn Ngọc không thể nhận ra hắn mới đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play